Nhớ năm đó, tôi không chỉ lái xe chiến đấu mà còn điều khiển cả máy bay, một mình đi qua khu D mà không hề sợ hãi!
Tôi sợ gì chứ? Điều duy nhất tôi sợ chính là Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu ấy à? Em ấy chính là thiên địch của tôi. Khi em ấy nói muốn ăn kẹo, tôi chỉ ước có thể mang hết kẹo sữa trên đời đến trước mặt em ấy! Ở khu D.
Diệp Tiêu giơ tay quấn đầy băng gạc trắng, vung một đường dao dài chém hết đám quái vật rồi quay đầu nhìn Lăng Thần đứng sau lưng. Mặt không chút cảm xúc, siết chặt cán dao, giọng điệu hơi khẩn trương tuyên bố: “Từ nay về sau anh sẽ do tôi bảo vệ!”
Ngày thường không đứng đắn, nhưng khoảnh khắc mấu chốt lại vô cùng đẹp trai. Công với sức chiến đấu mạnh mẽ và ôm đao dài đóng vai chiếc đuôi nhỏ theo sau, thụ dễ thương và bạo lực.
Lăng Thần yêu Diệp Tiêu. Đây là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng và ngọt ngào~
*Thế giới và địa danh trong truyện đều hư cấu, chỉ là tưởng tượng.