Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7

9:48 sáng – 13/07/2024

“Em hiểu, nhưng em vẫn muốn đi theo anh.” Diệp Tiêu đặt ly sữa xuống, đôi mắt trong veo nhìn thẳng Lăng Thần, cậu giơ tay đếm, “Em đánh nhau rất giỏi, ăn rất ít, ngủ không chiếm nhiều chỗ, và em luôn nghe lời anh.”

Cậu tiếp tục đếm, giọng nói vô cùng đáng thương: “Em rất hữu dụng, anh có thể đừng đuổi em đi được không?”

Lăng Thần tránh ánh mắt của Diệp Tiêu, hắn đứng dậy, bỏ lại một câu “Em cứ nghĩ kỹ lại đi.” rồi đi xuống xe.

Diệp Tiêu nhìn theo Lăng Thần nhảy xuống khỏi xe, chắc là đi tìm Giang Xán Xán và Giang Mộc để bàn việc, cậu không theo, ôm thanh đao ngồi trên ghế, tựa đầu vào thùng xe bằng thép, suy nghĩ vu vơ.

Lăng Thần nói nhiệm vụ của họ là gắn máy đo số liệu vào chín vị trí tọa độ đã chỉ thị từ trước, cậu biết đây chỉ là một phần của nhiệm vụ, phần còn lại Lăng Thần không nói cho cậu biết.

Nhưng Diệp Tiêu không thất vọng, việc Lăng Thần tiết lộ thân phận thật của hắn đã đủ làm cậu vui vẻ — Có lẽ Lăng Thần cũng đã tin tưởng cậu một chút.

Buổi trưa, bốn người mỗi người một hộp thức ăn quân đội. Lăng Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào hộp của Diệp Tiêu, “Nghĩ kỹ rồi? Khi nào đi?”

Diệp Tiêu lắc đầu, “Em không đi.”

Lăng Thần nhíu mày, “Nghe lời!”

Bình thường Lăng Thần luôn lười biếng cười, khiến người ta coi nhẹ khí chất hung hãn của hắn. Nhưng khi Lăng Thần nhíu mày, mỗi lỗ chân lông đều toát ra hơi thở nguy hiểm, khiến người đối diện chỉ muốn chạy trốn.

Giang Xán Xán ngồi bên cạnh cố gắng dùng đũa gắp miếng thịt bò, tay run cầm cập, thịt bò rớt lại xuống hộp đồ ăn. Anh tức lắm nhưng không dám nói gì, sợ bị ăn đập.

Diệp Tiêu cầm đũa, không do dự trả lời, “Không nghe.”

Tay Giang Xán Xán lại run lên, anh nhìn Diệp Tiêu với ánh mắt kính nể, cảm giác như nhìn thấy một cậu trai vô cùng mạnh mẽ ở cự ly gần — Nhiều năm như vậy, chưa từng ai dám nói chuyện với Thần ca như thế!

Lăng Thần nheo mắt, biểu cảm không vui. Ngay lúc Giang Xán Xán nghĩ rằng Thần ca nhà họ sắp không nhịn được nữa mà đánh người thì thấy Lăng Thần động đũa, gắp miếng thịt bò lớn nhất trong hộp bỏ vào hộp đồ ăn của Diệp Tiêu, hung dữ nói: “Im miệng! Mẹ nó, em muốn chọc giận lão tử đúng không! Ăn mau!”

Giang Xán Xán: ??

Sau khi ăn xong, bốn người ngồi trên xe, đi đến điểm tọa độ thứ hai.

Lăng Thần xụ mặt, trông giống như ai nợ hắn một tỷ. Giang Mộc lái xe, Giang Xán Xán ôm khẩu K57 ngồi một góc, lau đi lau lại. Giang Xán Xán không nhịn được nữa nhìn Lăng Thần rồi lại nhìn Diệp Tiêu, “Chuyện kia —”

“Xán Xán.”

Giang Xán Xán nghiêng đầu, không thấy phiền mà sửa lại, “Tiểu Mộc phải gọi anh là anh trai,” sau đó hỏi, “Gọi anh làm gì?”

Giang Mộc: “Lên ghế phụ ngồi.”

Cuối cùng cũng được em trai cần đến, Giang Xán Xán nhanh như thỏ chui vào buồng lái, thoát khỏi thùng xe ngột ngạt.

Trong thùng xe.

Diệp Tiêu nhìn Lăng Thần đang nhắm mắt dưỡng thần vài lần, dùng tay chọt chọt vỏ đao màu đen. Cậu nhích từng chút một qua, do dự rồi kéo áo khoác của Lăng Thần.

Lăng Thần mở mắt lườm cậu một cái rồi lại nhắm mắt.

Diệp Tiêu hơi tủi thân, cậu lấy từ trong túi ra một viên kẹo, “Em cho anh viên kẹo cuối cùng này, anh đừng giận nữa được không?”

Lăng Thần mở mắt ra, nhìn viên kẹo sữa Diệp Tiêu nâng trong lòng bàn tay, hắn cầm lên lột vỏ, nhét vào miệng, lại nhắm mắt lần nữa, vẫn là bộ dạng “Lão tử đang không vui.”

Diệp Tiêu nhìn lòng bàn tay trống trơn, ngơ ngác một lúc rồi lại đưa Trảm Thuỷ cho hắn, “Cũng cho anh giữ Trảm Thuỷ, đừng giận nữa được không?”

Lăng Thần không khách khí, cầm thanh đao ôm vào ngực, lại nhắm mắt.

Diệp Tiêu ngơ ngác — Kẹo cũng không còn, đao cũng không, nhưng Lăng Thần vẫn không để ý đến cậu, làm sao bây giờ?

Lúc này, từ buồng lái vang lên giọng Giang Mộc, “Thần ca, đơn xin phép đã được thông qua, ở khu D gặp kẻ địch nào đều có thể giết tại chỗ, không cần báo cáo.”

Lăng Thần gật đầu, “Đã biết.” Hắn nhìn Diệp Tiêu, “Không dỗ tôi tiếp à? Hửm?”

Đối với Lăng Thần loại cảm giác này thật mới lạ, dù sao hai mươi mấy năm qua cũng chưa có ai cẩn thận dỗ dành hắn như vậy. Lăng Thần được dỗ đến thoải mái, nhưng khuôn mặt vẫn giữ biểu cảm căng như cũ.

Diệp Tiêu thành thật: “Em cũng muốn dỗ, nhưng không có gì để dỗ cả.” Cậu thật sự rất nghèo, chỉ có một viên kẹo và một thanh đao, còn chút dịch dinh dưỡng mà Lăng Thần ghét.

Lăng Thần trầm mặc — Kẹo và đao có vẻ là thứ quan trọng nhất của Diệp Tiêu.

Hắn trả thanh đao lại, móc ra vài viên kẹo từ túi đưa cho Diệp Tiêu. Cảm thấy vẫn không vui nên hắn xụ mặt giáo huấn Diệp Tiêu, “Không được ăn nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng, béo phì. Nếu bị sâu răng thì khi cười sẽ thấy toàn lỗ đen. Nếu béo phì thì ngay cả cầm đao cũng không cầm nổi, mà em lại trắng, vừa béo vừa trắng thì rất giống bánh trôi nước.”

Diệp Tiêu háo hức nhìn hắn, sau đó đặt viên kẹo vào tay Lăng Thần.

Lăng Thần nhìn viên kẹo, ủ rũ nói: “Em nghĩ tôi thích giúp đỡ mọi người, sẽ lột vỏ kẹo cho em?”

Mặc dù nói vậy nhưng hắn vẫn lột vỏ kẹo, nhét viên kẹo vào miệng Diệp Tiêu, nhấn mạnh, “Viên cuối cùng.”

Diệp Tiêu ngậm kẹo, “Vậy em vẫn có thể đi với anh sao?”

Lăng Thần: “Em không làm nhiệm vụ của mình à?”

Diệp Tiêu ngậm kẹo, hàm hồ nói: “Phải làm, nhưng —”

Lăng Thần: “Nhưng không quan trọng bằng lão tử đúng không?”

Hai mắt Diệp Tiêu cong cong, gật đầu, “Đúng!”

Lăng Thần: Đệt, lão tử chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy!

Nhưng cuối cùng Lăng Thần vẫn thỏa hiệp. Hắn tìm trong đống đồ, nói với Diệp Tiêu, “Tay.”

Diệp Tiêu ngoan ngoãn đưa tay trái ra.

Lăng Thần đeo máy liên lạc lên cổ tay Diệp Tiêu, gõ màn hình vài cái cài đặt, “Đã kết nối vào kênh của đội, nhưng em chỉ là thành viên tạm thời thôi, hiểu không?”

“Hiểu rồi.” Diệp Tiêu chạm vào vỏ kim loại của thiết bị liên lạc, cười rộ lên ngọt ngào.

Cuối cùng Lăng Thần cũng không giả vờ nổi nữa, “Tay phải quấn băng vải, tay trái đeo đồng hồ kim loại, em càng ngày càng ngầu nha.”

Diệp Tiêu gật đầu, “Ừm!”

Lăng Thần định khen thêm vài câu thì bị Giang Mộc cắt ngang, “Thần ca, máy đo số liệu thông báo, khu vực gần đây đang dao động.”

Lăng Thần cau mày, “À, lại đến thời gian tụi nó xuất hiện?”

Giang Mộc gật đầu,

“Vâng.”

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, Giang Xán Xán đeo súng ở sau lưng, đứng trên nóc xe, trên tay cầm một cái ống nhòm quân dụng, vừa nhìn vừa thông báo, “Má nó, sao lớn dữ vậy?” Anh buông ống nhòm xuống hét lên, “Là voi!”

Voi sống theo bầy đàn, da dày thịt béo, nặng cân. Lăng Thần rùng mình, “Bao nhiêu con?”

“Chỉ có một cái đầu!”

Lăng Thần nhẹ nhàng được một chút thì Giang Xán Xán bổ sung, “Cao tận 8 mét! Ngà dài 6 mét! Da đỏ!”

“…”

Lăng Thần phân phó Giang Mộc, “Lái xe chạy ra xa một chút, sẵn sàng tiếp ứng.” Sau đó dặn Diệp Tiêu, “Em cũng đi theo Tiểu Mộc, không được chạy lung tung, nhớ không?”

Diệp Tiêu muốn nói gì đó, bị Lăng Thần cắt ngang, “Không nghe lời?”

Diệp Tiêu phồng má, ôm thanh đao gật đầu, “Nghe lời, không chạy lung tung.”

Lăng Thần xoa đầu cậu, “Ngoan.”

Đợi Lăng Thần xuống xe với súng bắn tỉa hạng nặng, giá ba chân và hộp đạn xuyên giáp, Giang Mộc lái xe về hướng ngược lại. Thấy Diệp Tiêu bồn chồn, Giang Mộc an ủi: “Vết thương của Thần ca đã lành rồi, anh ấy và Giang Xán Xán có thể giải quyết một con voi biến dị.”

Diệp Tiêu gật đầu, cố gắng bình tĩnh, “Biết rồi.”

Mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội, chứng tỏ con voi càng lúc càng tới gần. Một tiếng “Rầm” vang lên, phía xa có ngọn lửa bốc lên, sương mù dày đặc và cát bụi cuộn lại.

Giang Mộc giải thích, “Xán Xán đã đặt thuốc nổ N2, chắc bị con voi khổng lồ đạp trúng.” Lúc này, giọng Giang Xán Xán vang lên từ thiết bị liên lạc trên cổ tay Diệp Tiêu, “Đệt đệt đệt, Xán gia tôi xém nữa bị nổ banh xác với con voi! Trái tim già yếu này không chịu nổi! Mạnh dạn yêu cầu thêm đùi gà!”

Giọng lạnh lùng của Lăng Thần vang lên: “Yêu cầu không được thông qua.”

Giang Xán Xán gào khóc, phàn nàn rằng da voi quá dày, thuốc nổ không có tác dụng. Sau đó lại phàn nàn về sự keo kiệt của Lăng Thần, nhưng hắn nào có thời gian để ý.

Diệp Tiêu nghe rất cẩn thận, cậu ngồi trong xe chờ lệnh của Lăng Thần, không biết tình hình bên ngoài, chỉ có thể dựa vào cách này để đoán cục diện.

Lăng Thần chắc đang điều chỉnh súng, hắn rất tập trung, “Diệp Tiêu.”

“Vâng?” Diệp Tiêu vụng về nhấn nút trò chuyện, làm ra vẻ như mình đang nghe.

Lăng Thần: “Bảo Tiểu Mộc đưa cho em ống nhòm, em nhìn kỹ cách tôi đánh bại con voi này.”

Diệp Tiêu chưa kịp trả lời, cả kênh thoại đều bị tiếng cười của Giang Xán Xán chiếm mất, “Ha ha ha, má nó, cười chết Xán gia mất. Không ngờ Thần ca lại làm màu vậy! Được, Thần ca nhà chúng ta, ngài có thể biểu diễn rồi!”

Diệp Tiêu cũng nở nụ cười, “Được.”

Lăng Thần quỳ trên mặt đất nghe Diệp Tiêu trả lời xong, hắn lại tập trung vào việc chính. Khẩu súng bắn tỉa hạng nặng mà hắn đang dùng dài 1,3 mét, được ngụy trang kỹ càng, như con thú ẩn mình trong bụi cỏ chờ cơ hội ra tay.

Tay phải hắn đặt ở cò súng, Lăng Thần mở kênh đội ra, “Diệp Tiêu.”

Đầu bên kia có âm thanh “Tư tư” vang lên, sau đó giọng Diệp Tiêu, “Em ở đây, không có chạy lung tung.”

Giọng Lăng Thần nhiễm ý cười, “Giúp tôi đếm thời gian, đếm ngược mười giây.”

Ngay sau đó, tiếng đếm của Diệp Tiêu vang lên bên tai Lăng Thần, “10-9…3-2-1!”

“Đùng!”

Khi Diệp Tiêu đếm đến “1”, phía xa vang lên tiếng kêu thảm thiết của con voi. Diệp Tiêu nhìn chằm chằm phía đó, lại bắt đầu đếm ngược từ năm, khi đếm đến một, âm thanh đó vang lên lần thứ hai. Diệp Tiêu tiếp tục đếm, lần thứ ba.

Giọng trầm ấm của Lăng Thần vang lên từ máy liên lạc: “Hoàn thành nhiệm vụ.”

Bàn tay nắm chặt vỏ đao của Diệp Tiêu thả lỏng, lúc này cậu mới phát hiện lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.

Lăng Thần xách súng và hộp đạn trở về, cất đồ, cảm thấy nóng nên dứt khoát cởi áo khoác tác chiến. Xoay người lại thì thấy Diệp Tiêu đang nhìn mình với đôi mắt lấp lánh, Lăng Thần nhướng mày, “Đẹp trai không?”

Diệp Tiêu gật đầu, “Đẹp trai!”

Lăng Thần cười ngồi xuống bên cạnh cậu, “Đưa tay trái đây.”

Hắn nắm tay trái Diệp Tiêu, lấy dao đa chức năng ra, khắc lên máy liên lạc của Diệp Tiêu vài chữ.

Diệp Tiêu vừa liếc mắt là nhận ra, “Trảm Thuỷ!”

Lăng Thần gật đầu, “Ừ là Trảm Thuỷ.” Hắn lại quẹt thêm một chữ “Lăng” ngay góc phải của máy.

Giang Xán Xán nhìn thấy, ồn ào, “Thần ca, em cũng muốn có một cái! Em cũng muốn một cái được khắc tên có một không hai!”

Lăng Thần không thèm nhìn, “Cút, không rảnh!”