Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 2

9:23 sáng – 13/07/2024

Ánh mắt của Lăng Thần sững lại vì nụ cười đó.

Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú, vị “Tiểu ca ca” trước mặt theo bản năng sờ vào túi quần jean nơi cất ba viên kẹo sữa.

Lo lắng rằng Lăng Thần sẽ đòi lại kẹo, cậu khẽ “tsk” một tiếng, nhếch khóe môi lười biếng cười, “Không lấy lại kẹo của cậu đâu, cứ để mà ăn.”

Tầm mắt Diệp Tiêu dừng lại trên viền bạc của bộ đồ tác chiến của Lăng Thần, nhẹ nhàng nói, “Tôi có thể chia cho anh một viên… không, hai viên!”

Lăng Thần kéo dài âm điệu, “Nếu tôi muốn cả ba viên thì sao?”

Lời nói chỉ là trêu chọc, không ngờ đối phương thật sự gật đầu, thanh âm lớn hơn một chút, “Ừm, anh muốn thì tôi cho anh cả ba viên.” Cậu nhấn mạnh: “Ba viên đều cho anh.”

Lăng Thần muốn nói gì đó nhưng lại chuyển thành, “Cười lại lần nữa cho tôi xem?”

“A?” Diệp Tiêu không kịp phản ứng.

“Đm,” Lăng Thần chửi nhỏ, cảm thấy đầu óc mình có vấn đề, hắn thu lại biểu tình, “Không có gì.”

“Ừm,” Diệp Tiêu gật đầu, nhanh chóng lén lút nhìn Lăng Thần, lặng lẽ đánh giá hắn từ tóc đến lông mày đến mũi.

Bị ánh mắt như tiểu động vật làm cho mềm lòng, Lăng Thần mở miệng, “Cảm ơn cậu đã giúp tôi.”

“Không cần cảm ơn!” Diệp Tiêu vội vàng trả lời, “Tôi rất vui khi có thể giúp anh.” Sau đó, không chờ Lăng Thần đáp lại, cậu siết chặt vỏ đao đen trong tay, “Tôi đi trước,” Nói xong, lại liếc nhìn Lăng Thần một cái, “Nếu gặp nguy hiểm, anh đừng sợ, không sao đâu.”

Không giải thích thêm, Diệp Tiêu xoay người bước đi, bước chân có chút hoảng loạn.

Đợi bóng dáng cậu biến mất, Giang Xán Xán và Giang Mộc mới tiến tới.

Giang Xán Xán vỗ ngực, “Thần ca, tiểu ca ca kia nợ tiền anh à?”

Thấy Lăng Thần còn nhìn chằm chằm hướng Diệp Tiêu rời đi, Giang Xán Xán cũng nhìn theo vài lần, “Nếu không thì sao nói chuyện với anh cậu ta không dám ngẩng đầu lên, em đứng bên còn cảm thấy cậu ta khẩn trương đến độ sắp khóc rồi!”

Lăng Thần đút tay vào túi quần, thu hồi tầm mắt, như suy tư điều gì, “Không nợ tiền anh, cũng không quen biết.” Sau đó đánh giá Giang Xán Xán, “Thomas Moshkovski? Tên này từ khi nào vậy?”

Giang Xán Xán cười hì hì, “Nghệ danh thôi, nghe lợi hại không? Mà Thần ca, tay anh sao rồi?” Nói xong, hắn đưa ống dinh dưỡng qua, “Nào, bồi bổ tí?”

Lăng Thần ghét bỏ nhận lấy, uống một ngụm, hầu kết giật giật, “Không sao.”

Hôm qua hắn đã giết hai mươi mấy con rắn chúa màu bạc trong một ngày. Dù cẩn thận nhưng vẫn bị dính vài giọt nọc độc. Độc tố xuyên qua da vào mạch máu, làm hắn mệt mỏi, tứ chi chết lặng, cột sống và khớp xương ẩn đau.

Không muốn nhiều lời, Lăng Thần hỏi Giang Mộc, “Gần đây có nơi nào dựng lều được không?”

Giang Mộc hí hoáy vài giây, bản đồ địa hình 3D hiện lên, xác định, “Có, đi thêm 800m nữa, hệ số nguy hiểm thấp.”

“Được, đi thôi.” Bước hai bước, Lăng Thần ngoái lại nhìn rừng cây – trống không, chẳng có gì.

Mới dựng lều xong thì mưa to gió lớn kéo đến.

Giang Xán Xán ngồi xếp bằng, tay cầm mảnh vải lau nòng súng K57, chán nản quấy rối Giang Mộc đang điều chỉnh thiết bị. Giang Mộc bị làm phiền không chịu nổi, bấm nút ấn ‘bạch bạch’ thật mạnh như trút giận.

Lăng Thần cứu Giang Mộc khỏi bể khổ, “Giang Xán Xán.”

Nghe thấy mình được gọi, Giang Xán Xán ngồi dậy thẳng tắp, “Vâng!”

Lăng Thần: “Ừm, báo cáo đi.”

“Báo cáo! Hôm nay là ngày thứ 7 tiểu đội tiến vào khu D, ngày đầu gặp báo trắng, ngày sau trăn xanh, rồi cá sấu ăn thịt người, gấu nâu biến dị, cây ăn thịt người, rắn vương bạc, hôm nay lại gặp đàn sói xương!”

Giang Xán Xán muốn nói thêm cảm tưởng nhưng bị ánh mắt Lăng Thần đảo qua, cuống quýt im miệng, ‘khụ khụ’ hai tiếng, tiếp tục đứng đắn báo cáo: “Thực tế chứng minh, trong hệ thống Noah, từ trường khu D hỗn loạn không ngẫu nhiên mà từ trước đến nay đều vậy. Dụng cụ của Tiểu Mộc luôn gặp trục trặc chứng minh điều đó. Hướng gió thay đổi liên tục cũng bình thường, tay súng thiện xạ Xán gia em có thể chứng minh!”

Lăng Thần hất cằm, ý bảo Giang Xán Xán im lặng, rồi nhìn Giang Mộc, “Tiểu Mộc tiếp tục.”

Giang Mộc buông dụng cụ, giọng trầm ổn, “Xán Xán tổng kết về từ trường và hướng gió rất chính xác. Mặt khác, hôm nay em đã xác định rằng bộ sói xương và tất cả quái vật hung ác chúng ta gặp đều do số liệu hỗn loạn khu D tạo ra.” Hắn nói tiếp: “Giống như trước đây Xán Xán chơi game thực tế ảo, hệ thống sẽ cho ra quái nhỏ giống nhau.”

Lăng Thần vuốt ngón tay, biểu hiện khi đang tự hỏi: “Xác định?”

“Xác định.” Giang Mộc gật đầu, căng thẳng, “Khi sói xương xuất hiện, số liệu trong máy theo dõi dao động lớn. Thế giới Noah các khu hư cấu tạo bởi số liệu ổn định, chỉ khu D số liệu hoàn toàn không có quy luật. Hiện tại xem ra, ảnh hưởng của số liệu không chỉ nhiễu loạn hướng gió và từ trường.”

“Ừm, đã biết.” Lăng Thần đứng lên, đuổi người, “Hai đứa trở về nghỉ ngơi, Tiểu Mộc viết phân tích báo cáo kỹ rồi đưa cho anh.”

“Rõ.”

Giang Xán Xán và Giang Mộc thu dọn đồ đạc, từng người trở về lều trại. Lăng Thần nhìn mưa to bên ngoài, xuất thần.

Sau hai phút, Lăng Thần mặc đồ tác chiến đen cùng áo choàng ra ngoài vài bước, rồi quay lại, đứng trước cửa lều của Giang Xán Xán, “Xán Xán.”

Giang Xán Xán thò đầu ra, “Thần ca! Anh sợ tối hay ma? Quyết định ngủ cùng em?”

“Biến,” Lăng Thần duỗi tay, “Kẹo đưa đây.”

Giang Xán Xán thất vọng, đưa tất cả kẹo trong túi, “Không hiểu sao lúc bổ sung vật tư lại bỏ vào, bảo quản tốt chưa hết hạn. Thần ca anh ——”

Chưa nói xong, Lăng Thần đi trong mưa vào rừng.

Mưa rào rạt trong rừng lớn hơn, ánh sáng yếu ớt, bóng tối lay động như cất giấu mãnh thú.

Lăng Thần tản bộ như trên sân vắng, xuyên qua cây cối, dừng dưới một cây đại thụ.

Quân ủng đạp lên cành khô lá rụng, đôi tay cắm túi, đầu đội mũ choàng đen, đường cằm căng sắc bén. Lăng Thần kiệm lời: “Xuống đây.”

Không có động tĩnh.

Hắn đứng dưới tàng cây, đếm số, 5 — 4 — 3 — 2 —

Đến số “1”, bóng người nhảy xuống, đứng cách anh hai bước, tay trái cầm vỏ đao đen, tay phải cầm cành lá khoai che mưa.

Hiệu quả che mưa không tốt, mái tóc đen của Diệp Tiêu ướt nhẹp, dán trên trán, làn da trắng đến phát

sáng, đôi mắt sơn mài chăm chú nhìn Lăng Thần như hỏi có chuyện gì.

Lăng Thần nhìn từ cánh tay Diệp Tiêu đến cành lá khoai trong tay, hỏi, “Đi theo tôi?”

Diệp Tiêu gật đầu, bổ sung, “Đúng rồi, đi theo.”

“Bảo vệ tôi?”

“Đúng.” Diệp Tiêu chần chừ, “Anh bị thương, phải bảo vệ.”

Cười một cái, Lăng Thần hỏi, “Bảo vệ tôi bằng cách nào?”

Diệp Tiêu nâng tay trái cầm đao lên, “Dùng Trảm Thủy, gác đêm cho anh.”

Lăng Thần: “Tên đao là Trảm Thủy, còn tên cậu là gì?”

Thấy cậu ngượng ngùng, lỗ tai đỏ lên, Lăng Thần lại trêu, “Không thể nói cho tôi?”

Diệp Tiêu vội vàng lắc đầu, “Đương nhiên có thể nói cho anh.”

Tầm mắt cậu dừng ở khóa kéo quần áo của Lăng Thần, thanh âm nhẹ chút, “Diệp Tiêu, lá cây diệp,” cậu quơ quơ lá cây khoai trong tay, “Đêm đẹp tiêu.”

“Diệp Tiêu.” Lăng Thần gật đầu, “Muốn kẹo không?”

Ánh mắt sáng lên, Diệp Tiêu gật đầu, mắt trông mong nhìn Lăng Thần, “Muốn.”

Lăng Thần đưa kẹo, “Kẹo sữa, năm viên.”

Diệp Tiêu rối rắm hai giây, cầm một viên.

Lăng Thần: “Không lấy?”

Diệp Tiêu gật đầu, “Không lấy, một viên là đủ.”

“Lúc trước muốn ba viên?”

“Lúc trước không giống, đó là khen thưởng.”

Lăng Thần thu tay, “Nếu là khen thưởng, Xán Xán cho cậu kẹo. Vì sao không lấy?”

Không có câu trả lời, Lăng Thần không kiên nhẫn, “Hử?”

Diệp Tiêu chậm rì rì trả lời, “Hắn không phải anh.” Thanh âm nhỏ, thiếu chút nữa bị tiếng mưa rơi giấu đi.

Lăng Thần vẫn nghe thấy, “Không phải tôi cho, thì không cần?”

Diệp Tiêu lắc đầu, “Không cần.”

Lăng Thần cười khẽ, xoay người, “Đi theo.”

Khu dựng lều tạm thời.

Giang Xán Xán ngồi cửa lều, lau xong súng lại bắt đầu lau chủy thủ. Thấy rõ trong màn mưa, theo sau lão đại nhà mình là một thiếu niên cầm lá cây che mưa, kêu lên “Ôi đm, Thần ca quả nhiên vẫn đi vào con đường bán sắc không lối về….”

Lăng Thần đứng cửa lều: “Cậu qua ở cùng Tiểu Mộc, nhường chỗ cho Diệp —— nhường cho anh, cậu ngủ lều của tôi.”

Giang Xán Xán không tin, giọng run, “…… Cậu ta?”

Lăng Thần: “Ừ, Diệp Tiêu, lá cây diệp, đêm đẹp tiêu, có vấn đề?”

“Chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người cũ khóc! Thần ca, em nhìn thấu anh!” Ánh mắt Giang Xán Xán lên án.

Lăng Thần không kiên nhẫn: “Đừng giả vờ nữa đm, tự biến hay để anh đá đi?”

Giang Xán Xán nhảy dựng lên, liên tục xua tay, “Em tự giác, không cần anh ra tay!” Thanh âm cao lên, “Tiểu Mộc, anh không nhà để về không chỗ để ngủ nên cậy nhờ cậu đây!”

Lăng Thần dẫn người đến lều mình: “Buổi tối cậu ngủ đây, lều trại của tôi.” Bổ sung, “Nơi này cũng gác đêm, bảo vệ tôi.” Ba chữ cuối có chút mới lạ.

Diệp Tiêu gật đầu, lông mi dính nước như bút lông sói ngâm mực, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn Lăng Thần, “Được.”

An bài xong, Lăng Thần vào lều Giang Xán Xán. Cởi bỏ đồ tác chiến không thấm nước, máy truyền tin vang lên, tin nhắn của Giang Xán Xán.

“Thần ca, lều trại không có mùi gì đúng không? Tất mỗi ngày đều đổi!”

“Thần ca, khu D này tà môn, 5 giờ chiều mà tối, không chỉ bốn mùa không theo quy luật, ngày đêm cũng không quy luật……”

“Hệ thống Noah lợi hại, rõ ràng thế giới giả tưởng nhưng chả khác gì thực tế, dính mưa một xíu đã hắt xì!”

“Thần ca, bạn nhỏ anh mang về không phải người bên địch chứ? Thân thủ mẹ nó quá tốt!”

Lăng Thần: “Không đau, ánh mắt cậu ta sạch sẽ.”

Giang Xán Xán rep ngay: “Thần ca anh còn nhìn người qua ánh mắt?”

“Ừ”

Lăng Thần duỗi tay tìm thuốc trị cảm, cầm bình nước khoáng nhỏ, đi đến lều trại của Diệp Tiêu.

Nghe ra tiếng bước chân, Diệp Tiêu đã mở cửa lều sẵn. Lăng Thần chui vào, đưa nước, “Cậu dính mưa, uống thuốc trị cảm.”

Diệp Tiêu nhìn thuốc trị cảm trong tay Lăng Thần, ba loại chỉ chọn một.

Lăng Thần nhướng mày, “Uống thuốc cũng chọn vỏ bọc đường?”

Diệp Tiêu uống nước nuốt thuốc, gật đầu, ánh mắt đảo qua đảo lại, không dám nhìn Lăng Thần.

Nhìn lỗ tai cậu hồng hồng, Lăng Thần cười khẽ, đứng dậy, “Thuốc trị cảm có thuốc ngủ, đi ngủ sớm. Tôi về.”

Nhìn Diệp Tiêu ôm trường đao ngoan ngoãn ngửa đầu nhìn mình: “Cậu yên tâm ngủ, đêm nay không có nguy hiểm, tạm thời không cần gác đêm cho tôi.”

Cửa lều trại kéo xuống, Diệp Tiêu nhìn bình nước, nghiêm túc nói, “Ngủ ngon.”

Sáng hôm sau, Diệp Tiêu mờ mịt ngồi dậy, chưa tỉnh ngủ, bản năng cầm trường đao chui ra lều. Thấy năm con linh cẩu vây quanh doanh trại, mùi hôi thối từ miệng đầy răng nhọn của chúng.

Giang Xán Xán ghìm súng, chán nản lải nhải, “Sáng tinh mơ không cho ngủ đm! Là linh cẩu mà ra ngoài buổi sáng! Ngày mai sẽ có cả khủng long bạo chúa?”

Giang Mộc báo hướng gió, nhắc nhở, “Đừng lảm nhảm, sẽ bị vả mặt.” Thấy Giang Xán Xán lại muốn nói hắn liền nói tiếp: “Lảm nhảm nữa, em đánh anh giờ.”

Giang Xán Xán nhìn em trai song sinh, vẻ mặt không tin, đau lòng, dậm chân.

Giang Mộc: “……”

Thiên thời luôn đối nghịch với nhân thời, Diệp Tiêu làm việc chuyên tâm, xác định vị trí Lăng Thần, không nhìn quanh. Đem băng vải trắng cuộn chặt cổ tay, nắm trường đao, mấy bước vọt lên. Tốc độ cực nhanh, ánh đao xẹt qua, cùng tiếng gào rống ngắn ngủi, một con linh cẩu bị chém trúng cổ, hóa thành tro đen.

Cùng lúc đó, tỉ lệ bắn trúng của Giang Xán Xán tăng, hai phát chết hai con linh cẩu. Năm con chết ba con.

Diệp Tiêu lại nhìn bên cạnh Lăng Thần, xoay cổ tay. Ánh sáng trường đao cắt qua không khí, cắt đứt xương sống một con linh cẩu, mũi chân chĩa xuống đất, mượn lực xoay người, tránh thân ảnh đánh lén. Trường đao từ tay phải đổi tay trái, chuôi đao chuyển động, mũi đao đâm vào xương sống linh cẩu. Vạt áo đen nâng lên, lộ eo trắng nõn, thon chắc.

Tro đen tản ra, Diệp Tiêu thu đao, đứng thẳng. Cậu nhìn Lăng Thần, ánh mắt chờ mong, nghiêng đầu, “Hai viên kẹo sữa?”