Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Giang Diệu Diệu chỉ vào một cái máy bên trong cửa hàng rồi hỏi: “Đây là máy phát điện đúng không? Bao nhiêu tiền một cái vậy?”

Ông chủ gật đầu đáp: “Ba vạn một cái.”

“Khụ khụ…gì? Ba, ba vạn á? Mắc như vậy!”

“Giá cả đi đôi với chất lượng mà, cô định mua về cho công ty hay là dùng trong nhà? Nếu dùng trong nhà thì chọn loại nhỏ thôi, giá cũng hợp lý hơn.”

“Được rồi, vậy cho tôi xem thử một chút.” Ông chủ đi vào trong lấy ra một cái máy phát điện nhỏ, vỗ vỗ rồi nói: “Đây, loại này, một cái chỉ cần 3500 đồng.”

Giang Diệu Diệu không khỏi ngỡ ngàng, 3500 đồng mà ông ấy bảo là “chỉ” sao? Thú thật là trong người cô cũng chả còn bao nhiêu tiền, nếu thứ này mắc như vậy, cô thà bỏ chừng này tiền đi mua nước khoáng rồi để dành còn hơn.

Chỉ là cô không thể nghĩ, tương lai không có điện thì mình sẽ sống như thế nào? Giang Diệu Diệu bối rối hỏi: “Có thể bớt chút được không? Hàng xóm của tôi cũng đang định mua một cái, tôi sẽ giới thiệu cửa hàng nhà ông.”

“Chuyện đó… thôi được rồi, vậy 3400 đồng đi.”

“Thôi, 3000 đi, có được không?”

Giang Diệu Diệu đáng thương tội nghiệp mà nhìn ông chủ, cả khuôn mặt đều là vẻ thành khẩn và thỉnh cầu.

Một thùng nước chỉ có 5 đồng, bỏ khoảng 500 đồng tiền để mua máy phát điện ra, cô có thể mua tận 100 thùng nước khoáng đấy!

Giang Diệu Diệu mặc cả một hồi, đến khi miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng ông chủ cũng đồng ý giá này. Cô liền nhanh chóng thanh toán tiền đặt cọc, lại hẹn ông ấy tối nay giao hàng tới địa chỉ ở biệt thự.

Giang Diệu Diệu nhìn đồng hồ, đoán chắc giờ này nhân viên của siêu thị đang giao đồ đến nhà cô, vì vậy liền nhanh chóng ra trạm xe buýt để về nhà nhận hàng.

Thời gian tương đối chính xác, Giang Diệu Diệu về chưa được bao lâu thì nhân viên của siêu thị cũng tới nơi. Người thanh niên mở thùng xe khiêng đồ xuống, vừa vác đồ vừa tò mò hỏi: “Sao cô đặt mua nhiều đồ vậy, định mở tiệm tạp hóa hay gì?”

“À, không phải đâu, là do hôm nay nhà tôi có khách từ quê lên, trẻ con cũng đông, sợ không đủ đồ ăn để tiếp đón, nên tôi nghĩ thà mua thừa còn hơn thiếu. Phiền anh vận chuyển chỗ đồ này xuống tầng hầm giúp tôi nhé.”

Giang Diệu Diệu xắn tay áo lên phụ giúp một tay, mệt đến nỗi mồ hôi đổ ướt áo mới chuyển xong một xe hàng, toàn bộ đều được nhét ngăn nắp ở dưới tầng hầm.

Đợi xe tải chở hàng đi xa, Giang Diệu Diệu mới trở về phòng, leo lên sofa ngồi, cô lấy điện thoại, bấm một dãy số tình cờ thấy được trên đường: “Xin chào, đây có phải số của công ty nước khoáng Thuần Tịnh không?”

“Đúng vậy, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” “À, tôi muốn đặt mua nước khoáng ở công ty các vị.”

“Được, cô muốn bao nhiêu?”

“500 thùng, đêm nay giao hàng cho tôi luôn.”

Số tiền tiết kiệm còn lại của cô giờ chỉ còn 2500 đồng, Giang Diệu Diệu định sẽ dồn toàn bộ để mua nước dự trữ.

Đối phương nghe xong đã khiếp sợ, tưởng mình nghe nhầm nên vội hỏi lại: “Cô thật sự muốn nhiều như vậy sao?… Công ty chúng tôi không đủ hàng để cung ứng ngay được.”

“Vậy bây giờ chỗ của anh còn bao nhiêu thùng?”

“Chỉ còn 250 thùng thôi, đây là lô hàng sáng nay chúng tôi mới nhập về, cô xem như vậy có đủ không?”

Trời ơi! Đủ mới lạ đó! Uống nước, nấu cơm, tắm rửa, đánh răng, toàn bộ đều phải dùng nước. Thiếu ăn thì có thể nhịn đói nhiều ngày, chứ thiếu nước thì không sống nổi…

Sau khi mạt thế bùng nổ, nước máy trong xưởng bị hư hỏng và ảnh hưởng nghiêm trọng, rất nhanh nguồn nước của toàn thành phố bị ngưng.

Giang Diệu Diệu ngồi khoanh chân trên sofa, vuốt cằm như đang suy nghĩ, lát sau lại lên tiếng hỏi: “Chỗ các anh có bán thùng nước rỗng không?”

“Cô muốn mua thùng nước không hả? Thật xin lỗi nhưng chúng tôi không có dịch vụ kinh doanh cái này.”

Giang Diệu Diệu lại phát huy công phu lì lợm của mình, lôi kéo đối phương trò chuyện đến hơn nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng được đồng ý bán với giá 3 nguyên một cái. Tổng cộng cô mua được 250 thùng nước khoáng và 300 cái thùng rỗng, hơn nữa trong đêm nay bọn họ sẽ giao hàng ngay.

Đến lúc đó Giang Diệu Diệu định sẽ lấy nước máy bỏ vào thùng, chờ đến khi uống hết đống nước khoáng thì sẽ lấy ra xài.

Tuy rằng nước này không được vệ sinh và sạch sẽ lắm, nhưng có còn hơn không.

Với lại cô đã mua sẵn bếp lò và các nhiên liệu đốt, có thể nấu nước sôi rồi để nguội uống.

Cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Giang Diệu Diệu lại nằm vắt tay lên trán để suy nghĩ, coi cả ngày hôm nay cô đã mua đủ đồ chưa?

Cẩn thận tính toán lại lần nữa, thật ra vẫn thiếu rất nhiều.

Thiên tai xảy ra, lòng người hiểm ác khó lường, tốt nhất là cô phải trang bị vũ khí để bảo vệ bản thân.

Máy phát điện cũng có khả năng bị hỏng, cô cũng phải chuẩn bị phương án dự phòng.

Với lại, mạt thế đến, mầm bệnh và các biến thể virus luôn chực chờ lây bệnh, cô phải mua thêm thuốc và các dụng cụ y tế để dự phòng.

Tóm lại là Giang Diệu Diệu cảm thấy mình còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị.