Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 8

3:53 chiều – 18/07/2024

Trong phòng lập tức chìm vào yên tĩnh.

Cung nữ đã trả lại hà bao cho Vệ Chiêu ngày trước mở lời: “Hôm đó Thái tử không biết vì lý do gì mà đi qua thiên điện, thấy ngươi chơi đùa dưới tàng cây, đã phạt tất cả cung nữ quét dọn một tháng bổng lộc.”

Nụ cười trên môi Vệ Chiêu chợt tắt.

Thái tử điện hạ đã chán ghét nàng đến mức này sao?

Cung nữ kia thấy nàng buồn bã, đến gần động viên: “Thái tử điện hạ là người công bằng, không phải nhắm vào riêng mình ngươi… Ai mà chẳng có lúc lười biếng, ngươi đừng quá buồn.”

Vệ Chiêu khẽ lắc đầu: “Ta không sao.”

Nhưng có người khác giận dữ nói: “Ngươi đương nhiên không sao, vì người gặp chuyện không may là chúng ta. Tất cả cung nữ quét dọn bị phạt chỉ vì ngươi. Rốt cuộc chúng ta làm gì đắc tội với ngươi mà bị ngươi liên lụy như vậy?” Các cung nữ tức giận nhao nhao bước ra ngoài, khi đi qua Vệ Chiêu còn cố tình đẩy nàng một cái.

Túi giấy dầu trong tay Vệ Chiêu rơi xuống đất, còn chưa kịp nhặt lên đã bị người khác giẫm nát.

Cung nữ đã trả hà bao cho nàng nhịn không được định tiến lên giúp, nhưng lại bị người khác kéo đi.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Vệ Chiêu.

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lại bao giấy dầu bị giẫm nát. Sau đó nàng liếm đầu ngón tay, cảm nhận vị ngọt.

“Khi cảm thấy khổ sở, ăn một chút kẹo ngọt sẽ không buồn nữa.” Nàng tự nhủ, “Vệ Chiêu, không sao cả, chỉ là một bao hoa quế tô thôi mà, về sau ngươi sẽ còn có nhiều hoa quế tô ăn.” Vừa tự nhủ vậy, nàng lại cảm thấy vui vẻ.

Nàng cầm bao giấy ra cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu.

Một con mèo đốm nhảy từ trên tường xuống, cọ cọ bên chân nàng, kêu meo meo.

Vệ Chiêu ngạc nhiên ngồi xổm xuống: “Tiểu Hoa, sao ngươi có thể tìm đến đây?”

Con mèo đốm nằm trên đất, lộ ra cái bụng trắng, ngoan ngoãn hơn hẳn ngày thường.

Vệ Chiêu gãi gãi bụng mèo, rồi đặt túi giấy dầu xuống cạnh nó: “Tiểu Hoa, ngươi đến chúc mừng sinh nhật ta sao?”

Con mèo đốm ngửi thấy mùi bánh hoa quế, vùi đầu liếm láp vụn bánh.

Vệ Chiêu vuốt ve lông nó, dặn dò: “Ngươi ăn xong thì phải đi ngay nhé, nơi này không phải chỗ ngươi có thể ở lại.”

Vừa dứt lời, một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Ngay cả bản thân còn sống không tốt mà vẫn có tâm tư đi quan tâm một con mèo?”

Vệ Chiêu ngẩng đầu, thấy một vị ma ma đứng cách đó không xa.

Nàng biết bà ấy. Đó là Lý ma ma của Đông cung, nhũ nương của Thái tử điện hạ.

“Lý ma ma.” Vệ Chiêu đứng dậy, ngoan ngoãn hành lễ với bà ấy.

Lý ma ma tiến lại gần, gương mặt nghiêm túc: “Trễ thế này sao ngươi không đi nghỉ mà còn ở đây cho mèo ăn?”

Vệ Chiêu cúi đầu nhìn con mèo liếm láp bánh hoa quế, nhẹ giọng nói: “Ma ma, hôm nay là sinh nhật của nô tỳ.”

Lý ma ma thấy nàng ôm đầu gối, cô đơn ngồi trên bậc thềm, trong lòng thở dài.

Bà đã sớm biết Vệ Chiêu bị cung nhân khi dễ. Vì nàng là người được Quý phi đưa tới, nên bình thường cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của nàng, bà lại có chút lòng trắc ẩn.

Bà mở miệng: “Đi theo ta.”

Vệ Chiêu ngoan ngoãn đi theo.

Không ngờ Lý ma ma không muốn phạt nàng, mà dẫn nàng đến một trù phòng nhỏ trong Đông cung.

Nhưng lúc này trong trù phòng lại có một vị khách đặc biệt.

Thái tử điện hạ.

Vệ Chiêu vừa nhìn thấy Thái tử, suýt nữa té ngã.

Tại sao Thái tử điện hạ lại ở chỗ này?

Thái tử nhìn nàng, nhíu mày, nhìn Lý ma ma nói: “Ma ma, sao nàng ta lại ở đây?”

Lý ma ma đối mặt với ánh mắt chất vấn của Thái tử, sắc mặt không đổi: “Lão thân ra ngoài một chuyến, nhặt được một nữ oa về, Thái tử điện hạ sẽ không trách ta chứ?”

Bà ấy là nhũ nương của Thái tử điện hạ, lại vốn là người bên cạnh tiên Hoàng hậu, tuy Thái tử không vui, nhưng cũng không nói gì.

Vệ Chiêu không dám ngồi cùng bàn với Thái tử.

Vẫn là Lý ma ma kéo nàng ngồi xuống đối diện Thái tử: “Ngươi ngồi xuống ăn chung, hay là ngươi ghét bỏ lão thái bà già như ta?”

Vệ Chiêu liếc nhìn sắc mặt Thái tử, thấy đối phương không phản đối, đành ngồi chung bàn với Thái tử.

Lý ma ma nấu nước sôi, nhấc nắp vung, bỏ mì sợi vào nồi.

Hơi nước bốc lên, mì sợi quay tròn trong nước sôi. Lý ma ma vừa khuấy nhẹ mì vừa nói: “Năm đó khi nạn đói ập đến, trong nhà hết sạch cái ăn. Cả nhà đói không chịu nổi, phụ thân đành quyết định làm thịt ta để giữ lại mạng sống cho cả nhà. Ta sợ chết, chạy trốn khỏi nhà, rồi đụng phải xa giá của tiểu thư.”

“Khi đó Hoàng hậu nương nương còn chưa xuất giá, vẫn là tiểu nữ lang của Vương gia. Người thấy ta đáng thương, thưởng cho ta một bát cơm, còn mua ta từ tay phụ mẫu, ta mới có thể sống đến ngày hôm nay.”

Nấu xong mì, Lý ma ma múc hai bát, đặt trước mặt Thái tử và Vệ Chiêu, mời cả hai ăn.

Vệ Chiêu ăn một ngụm mì trường thọ, nước mắt bỗng tuôn trào.

Thái tử nhìn nàng, nhíu mày như muốn nói gì đó.

Lý ma ma ngồi xuống cạnh Vệ Chiêu, che tầm mắt Thái tử, lải nhải: “Sau khi tiểu thư vào cung làm Hoàng hậu, ta cũng theo người tiến cung làm cung nữ, từ đó không lo cơm áo, thời gian đó thật tốt. Không bao lâu, nương nương khai ân cho ta xuất cung, tìm người tốt gả ta, rồi ta sinh được một tiểu tử mập mạp. Nhưng ta không yên lòng khi không còn ở cạnh nương nương, nên vào tự thỉnh vào cung làm ma ma. Thoắt cái đã ở trong cung hơn hai mươi năm.”

Vệ Chiêu lau nước mắt nhìn bà, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy còn phụ mẫu huynh đệ của ma ma?”

Lý ma ma lắc đầu: “Ta không biết, có lẽ họ đã chết trong nạn đói kia rồi.”

“Hôm nay ngươi nhớ nhà sao?” Bà vuốt ve đầu Vệ Chiêu, than thở: “Trong thế đạo này, có được miếng cơm manh áo đã là hạnh phúc lớn. Ngươi đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, đợi chút nữa mì lại nguội.”

Vệ Chiêu lau nước mắt, nhìn Thái tử ngồi đối diện, chậm rãi ăn mì chăm chú.

Nàng ngạc nhiên thấy Thái tử cũng có thể ăn loại mì này.

Lý ma ma theo tầm mắt nàng nhìn lại, thấy Thái tử uống xong nước mì, đặt đũa ngay ngắn bên cạnh bát.

Trong mắt Lý ma ma hiện ra ý khen ngợi: “Các vị đế vương anh minh tự cổ chí kim đều biết đến nỗi khổ của dân, nên khi tại vị không quên ước thúc bản thân. Thái tử điện hạ tuy sinh ở hoàng cung, nuôi dưỡng ở hoàng cung, nhưng biết đến việc mưu sinh khó khăn cùng yêu ghét của dân chúng, là phúc của Đại Ngụy.”

Thái tử coi đó là chuyện đương nhiên: “Trị quốc không dễ, làm người đứng đầu thiên hạ, phải là tấm gương tốt, để người trong thiên hạ noi theo.”

Vệ Chiêu sửng sốt, mới hiểu hóa ra dù Thái tử có cuộc sống sung

túc nhưng không lãng phí chút lương thực nào, nên không khỏi kính nể.

Nàng cúi đầu ăn mì, nhưng đôi mắt lại nhìn trộm Thái tử, càng lúc càng kính nể.

Thái tử ăn xong, liếc Vệ Chiêu một cái, đứng dậy nói với Lý ma ma: “Cô đi trước.”

Vệ Chiêu và Lý ma ma vội đứng lên, cung tiễn Thái tử.

Đợi hắn đi rồi, Vệ Chiêu mới dè dặt hỏi Lý ma ma: “Ma ma, tại sao Thái tử điện hạ lại tới nơi này?”

“Hôm nay là Trung thu, Thái tử không ở cung yến ăn bữa đoàn viên sao?”

Lý ma ma thở dài lắc đầu: “Hôm nay là Trung thu, cũng là ngày giỗ của tiên Hoàng hậu. Hàng năm, cứ đến ngày này, Thái tử điện hạ đều không dùng thức ăn mặn, chỉ tới đây ăn một bát mì chay, để tế điển nương nương.”

Vệ Chiêu cảm thán, không ngờ nguyên nhân là vậy.

Buổi tối, nàng nằm trên giường, trằn trọc thức trắng.

Kỳ thực nghĩ lại Thái tử điện hạ cũng thật đáng thương, Hoàng hậu qua đời, Hoàng đế sủng ái Quý phi, không cho phép người trong cung tế điển Hoàng hậu, chỉ sợ cuộc sống Thái tử cũng rất khó khăn.

Hôm nay Thái tử điện hạ bằng lòng ngồi cùng bàn với nàng, có phải trong lòng cũng không quá chán ghét nàng không?

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy chén mì chay kia như được bỏ thêm mật, ngọt ngào lan vào tận tâm.

Rạng sáng hôm sau, Vệ Chiêu vừa mở cửa phòng đã thấy Đặng Trung đứng đợi.

Nàng kinh hỉ chạy ra đón: “Sao ngươi lại tới đây?”

Đặng Trung áy náy nhìn nàng: “Chiêu tỷ tỷ, hôm qua là sinh thần của tỷ, ta vốn nên tới thăm tỷ sớm hơn.”

Đáng tiếc hắn đã chạy chết ba con ngựa, vẫn không kịp trở về trước giờ khóa cửa cung.

Vệ Chiêu lắc đầu: “Không sao cả.”

Đặng Trung lấy ra một túi thơm nhỏ có dây buộc bằng sợi tơ hồng: “Túi thơm này đặt phù bình an ta cầu được ở Tướng Quốc tự, ta mang làm tặng lễ sinh thần cho tỷ.”

Hắn vốn là Đại Đốc công của Thượng Loan Đài, trên tay dính đầy máu tươi, vậy mà không ngại đường xa chạy đến Tướng Quốc tự cầu phù bình an, chỉ hy vọng người trong lòng trọn đời bình an vui vẻ.

Vệ Chiêu nhận túi thơm, nhìn hai chữ “Bình an” được thêu xiêu vẹo, nắm chặt túi thơm trong tay, nở nụ cười vui vẻ: “Tiểu Đặng tử, cảm ơn ngươi.”

Đặng Trung thấy nàng thực sự vui, vẻ mặt cũng buông lỏng.

Một lát sau, hắn lại nghiêm mặt: “Bệ hạ phái ta đi giám quân ở Liêu Đông, ít ngày nữa sẽ lên đường, nên một thời gian ta không ở trong cung, chỉ sợ không thể lúc nào cũng che chở cho tỷ.”

Vệ Chiêu không nói những ủy khuất đã gặp ở Đông cung mấy ngày nay cho Đặng Trung biết, chỉ vỗ ngực: “Không cần lo lắng cho ta.” ngược lại căn dặn hắn: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, chính ngươi cần phải cẩn thận nhiều hơn.”

Đặng Trung gật đầu.

Mặt trời lên cao, xung quanh dần có tiếng người. Đặng Trung biết không tiện ở lại lâu, trước khi chia tay, nhìn chăm chú Vệ Chiêu một hồi.

“Chiêu tỷ tỷ, có đôi khi ta nghĩ, nếu như lúc nhỏ không gặp loạn lạc, có lẽ bây giờ ta đã trở thành một thiếu niên tướng quân tiên y nộ mã.”

Nhưng giờ hắn chỉ là một thái giám.

Vệ Chiêu nhận ra giọng hắn tràn ngập oán hận. Nàng nhón chân, dùng ngón tay kéo kéo khóe miệng hắn, tạo thành một độ cong.

“Tiểu Đặng tử, ta tin tưởng, bất luận ngươi ở đâu, về sau nhất định sẽ trở thành một người vô cùng tài giỏi.”