Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 4

9:34 sáng – 13/07/2024

Đến tận khi nhắm mắt, Lăng Thần vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề sâu răng.

Sáng sớm hôm sau, hắn mặc một bộ quân phục màu đen viền bạc, đứng dựa vào thân cây nhìn Diệp Tiêu chăm chú đánh răng, nhìn chăm chăm tận ba phút.

Giang Xán Xán, đang uống dịch dinh dưỡng cho bữa sáng, phát hiện ra dưới ánh nhìn chăm chú của Thần ca, lỗ tai của Diệp Tiêu càng ngày càng đỏ, và lúc súc miệng cậu suýt nữa bị sặc.

Giang Xán Xán: “Mới sáng sớm, mà đã phát ‘cẩu lương’ rồi?”

Khi Diệp Tiêu cầm thanh đao và vội vàng chạy thật xa để tập luyện rút đao, Giang Xán Xán đi qua và cười: “Thần ca nhà mình, anh có sở thích nguy hiểm gì không? Nhìn kìa, bạn nhỏ kia bị anh dọa sợ rồi đấy!”

Lăng Thần lạnh lùng nhìn anh.

Giang Xán Xán ngay lập tức im lặng, chuyển sang nói chuyện chính: “Tiểu Mộc vừa mới nhận được tin tức từ trung tâm chỉ huy. Nhưng tín hiệu từ trường ở khu D này không ổn định, dụng cụ của Tiểu Mộc cũng lúc ổn lúc không. Tin nhắn lẽ ra phải nhận được từ hai ngày trước rồi.”

Lăng Thần đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn Giang Xán Xán, mái tóc và lông mi đều dính chút sương mai, ánh mắt vẫn luôn mang vẻ lười nhác bỗng ánh lên tia sắc bén: “Tin gì?”

Giang Xán Xán trả lời: “Ngày thứ tư sau khi chúng ta tiến vào khu D, đám lính đánh thuê Thánh Tài cũng chui vào. Nghe nói có khá nhiều người, cụ thể bao nhiêu thì không rõ, mục đích cũng chưa rõ.”

Thánh Tài là một nhóm lính đánh thuê khét tiếng, chỉ cần có tiền thì nhiệm vụ gì cũng nhận, đã đụng độ với Cục Hai của họ vài lần, có thù máu. Cựu tổng chỉ huy Cục Hai của họ đã chết dưới nòng súng của nhóm này, nhưng Lăng Thần cũng đã từng làm nổ tung căn cứ của họ. Thù này không dễ giải quyết.

Lăng Thần bóp ngón cái và ngón trỏ của mình, đang suy nghĩ: “Còn gì nữa không?”

“Còn có, vì chúng ta có quá ít người, phía trung tâm chỉ huy lo rằng chúng ta không đối phó nổi Thánh Tài nên đã cho một tiểu đội từ Du Long tiến vào khu D làm viện binh cho chúng ta. Nhưng mà bọn họ vào đây chưa làm được gì thì đã mất liên lạc, không biết đang ở đâu.”

Trong nội mạng ở quân khu có câu: “Sống không vào Du Long, chết không vào Liệp Báo, có sống không bằng chết cũng không vào Cục Hai.”

Lăng Thần đột nhiên nói: “Diệp Tiêu nói khi nào vết thương của tôi khỏi hẳn thì em ấy sẽ rời đi.”

Giang Xán Xán không hiểu: “Thần ca, vết thương của anh khỏi rồi à?”

Lăng Thần bình thản: “Gần như vậy, xương cốt vẫn còn đau nhưng tôi vẫn có thể bắn chết đám Thánh Tài kia.”

Giang Xán Xán chưa kịp vui mừng thì Lăng Thần nói tiếp: “Đừng nói cho Diệp Tiêu.”

Giang Xán Xán:???

“Nếu đám người Thánh Tài đã vào đây rồi thì một mình Diệp Tiêu hành động sẽ rất nguy hiểm.” Lăng Thần cảm thấy phải đặt Diệp Tiêu trong tầm mắt mình mà che chở, chờ đến khi giải quyết được đám Thánh Tài thì để Diệp Tiêu tự đi làm nhiệm vụ của cậu.

Sau khi hạ quyết tâm, Lăng Thần nhìn Giang Xán Xán: “Đừng nhiều chuyện, nghe chưa?”

Giang Xán Xán ngơ ngác không biết “nhiều chuyện” là gì, bèn dứt khoát không nói chuyện với Diệp Tiêu nữa để tránh phạm sai lầm. Nhưng cơn nhiều chuyện của gã cần được phát tán, thế là đành phải ngồi cạnh em trai mình lải nhải — khiến Giang Mộc tức giận, thiếu chút nữa bẻ đôi màn hình.

Giữa trưa, Giang Xán Xán chạy nhanh ra khỏi khu rừng với khẩu K57. Diệp Tiêu tò mò nhìn theo, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Lăng Thần dẫn cậu đi cùng, mãi đến khi dừng lại trước một cây nho cực lớn. Cây này tươi tốt một cách lạ thường, những chiếc lá đan thành một bức tường xanh.

Giang Xán Xán lao vào trong, một lát sau, tiếng động cơ vang lên. Một chiếc xe bọc thép từ phía sau bức tường xanh phóng ra.

Giang Xán Xán thò đầu ra khỏi cửa sổ: “Tôi ngán ngấy dịch dinh dưỡng rồi!”

Lăng Thần giải thích: “Đây là chiếc xe tôi lái khi tiến vào khu D, để xe lại đây vì không thể lái vào rừng.”

Diệp Tiêu ngoan ngoãn gật đầu. Lăng Thần cười khẽ: “Sữa có đường, muốn uống không?”

“Muốn!”

Nửa tiếng sau, Diệp Tiêu không chớp mắt nhìn hộp ô mai ngâm nước đường trong tay Lăng Thần. Cậu cầm lon sữa nguyên chất có đường, mép miệng còn dính sữa, dùng lưỡi liếm mãi không sạch.

Lăng Thần ngoắc tay: “Lại đây.”

Diệp Tiêu nghiêng người qua: “Anh cũng muốn uống sữa sao? Em chia cho anh.”

“Tôi không uống sữa.” Lăng Thần lấy khăn giấy, cẩn thận lau vòng sữa trên mép miệng cậu: “Uống tiếp đi, tôi mở lon ô mai cho em ăn.”

Diệp Tiêu ngồi lại chỗ của mình, nhìn Lăng Thần dùng dao quân đội đa năng mở nắp lon.

Lăng Thần đưa lon qua: “Cho em.”

Đôi mắt Diệp Tiêu sáng lên: “Anh cho em thật sao?”

“Không cho em thì cho ai?” Lăng Thần cười: “Em nghĩ gì mà ngại ngùng rồi?”

Diệp Tiêu né tránh ánh mắt của hắn: “Không… Không có nghĩ gì hết, cũng không có ngại ngùng.”

Lăng Thần cười, không trêu cậu nữa, quay đầu hỏi Giang Xán Xán: “Ăn không?”

“Ăn! Đã mấy ngày không được ngửi thấy mùi thịt rồi!” Giang Xán Xán nhìn bốn cái hộp thịt bò nấu sẵn, mê mẩn ngửi: “Có thịt, thế giới này liền tốt đẹp hơn!”

Lăng Thần lấy một hộp đưa cho Diệp Tiêu: “Còn nóng lắm, ăn từ từ.” Sau khi thấy Diệp Tiêu gật đầu thì mới cầm đũa lên ăn.

Giang Xán Xán không sợ nóng, cạp mấy phát là đã ăn hết nửa hộp. Gã nhìn Diệp Tiêu ăn từ tốn, rồi lại nhìn sang Lăng Thần, kinh ngạc: “Ồ, không ngờ anh bạn nhỏ này lại dùng đũa giống Thần ca.”

Lăng Thần liếc nhìn Diệp Tiêu đang cầm đũa, vừa tính mở miệng thì Giang Xán Xán đã lên tiếng: “Hồi trước tôi còn tưởng rằng trên đời này chỉ có Thần ca mới dùng đũa như vậy, người khác muốn bắt chước cũng không được, ai ngờ anh bạn nhỏ này cũng biết dùng đũa!”

Diệp Tiêu rũ mắt nhìn khói bốc lên từ hộp thịt bò hầm, lông mi khẽ run: “Trước đây, từng có người dạy tôi không được dùng tay ăn đồ ăn nóng, sẽ bị phỏng, cần phải dùng đũa.”

Giang Xán Xán không để ý, chuyển đề tài khác. Nhưng Giang Mộc liếc nhìn Diệp Tiêu một cái.

Sau khi ăn xong, Giang Xán Xán tự nguyện dọn dẹp, Giang Mộc ngồi ghế phụ điều chỉnh thiết bị, Lăng Thần và Diệp Tiêu ngồi băng sau.

Lăng Thần: “Muốn nghỉ ngơi không?”

Diệp Tiêu lắc đầu: “Không cần.”

Lăng Thần “Ừm” một tiếng: “Vậy em muốn làm gì thì làm, tôi phải làm việc.”

Diệp Tiêu gật đầu, ôm thanh đao ngồi cạnh hắn, tò mò nhìn Lăng Thần lôi một cái hộp đen từ dưới gầm ghế ra, bên trong toàn linh kiện. Cậu sợ làm phiền, chỉ chăm chú nhìn mà không lên tiếng.

Lăng Thần quen với Giang Xán Xán nói nhảm, đột nhiên

có chút không quen với sự im lặng này, nên hỏi Diệp Tiêu: “Nói chuyện?”

Diệp Tiêu cẩn thận ngồi xổm cạnh cái hộp: “Anh đang làm gì?”

“Dùng mấy linh kiện này để lắp súng.” Lăng Thần lắp xong khẩu súng trong tay, kiểm tra lại rồi đưa cho Diệp Tiêu: “Cầm thử đi?”

Diệp Tiêu trợn mắt, cầm lấy: “Có chút nặng.”

Lăng Thần lại chọn linh kiện, lắp ráp rất nhanh, vừa làm vừa nói chuyện: “Em biết sử dụng súng không?”

“Không, em chỉ biết dùng Trảm Thuỷ.”

“Sau này có dịp sẽ dạy em.”

“Được!” Diệp Tiêu đột nhiên khựng lại, nhìn ra phía sau thùng xe: “Hình như… có gì đó sắp đến.”

Lăng Thần ngẩng đầu, híp mắt, không nghi ngờ: “Là cái gì, hướng nào?”

Diệp Tiêu ngưng thần: “Em không biết, chắc là hướng năm giờ.”

“Giỏi.” Lăng Thần lắp nốt hai khẩu súng, bám vào thành xe, cao giọng: “Xán Xán, quay lại!”

Giang Xán Xán chạy tới: “Thần ca, anh gọi em à?”

Lăng Thần trầm giọng: “Diệp Tiêu nói có thứ sắp tới, hướng năm giờ.”

Diệp Tiêu ló đầu ra từ sau lưng Lăng Thần: “Không chỉ có hướng năm giờ, hướng một giờ và chín giờ cũng có.”

Giang Xán Xán lo lắng: “Mẹ nó, khu D quái đản này lại xuất ra thêm quái nữa?” Anh lấy một khẩu súng từ tay Lăng Thần, lớn tiếng hỏi Giang Mộc: “Em trai đáng yêu, hướng gió hiện tại và tỉ lệ bắn trật là bao nhiêu?”

Giang Mộc báo hai con số, cùng lúc đó Diệp Tiêu nói: “Tới rồi!”

Giang Xán Xán nhìn phía sau thùng xe, hít một ngụm khí lạnh: “Mẹ nó, tôi sợ cái gì con quái này có cái đó, một con cũng dài hơn hai ba mét, nếu đứng lên, còn cao hơn Xán gia tôi…”

Một đám thằn lằn đất đang bò tới rất nhanh, phát ra tiếng xèo xèo đáng sợ.

Nét mặt Lăng Thần đanh lại, hiện lên vẻ sát khí: “Tiểu Mộc, bắn hỏa lực trấn áp đợt một.”

“OK!”

Ba giây sau, súng máy trên xe được nâng lên, nhắm vào vị trí có nhiều thằn lằn nhất, bắn liên tiếp, đất và cỏ bị bắn tung tóe. Lăng Thần đánh giá: “Hỏa lực không có tác dụng, Xán Xán, sử dụng đạn xuyên giáp.”

Giang Xán Xán lấy một khẩu súng bắn tỉa màu đen, lấy ra vài viên đạn xuyên giáp, tìm tư thế tốt để ngắm bắn, ‘đùng’ một cái, trúng mục tiêu.

“Thần ca, có tác dụng! Da của mấy con thằn lằn đất này dày như áo giáp! Dùng đạn xuyên giáp thật xa xỉ!”

Lăng Thần biết đạn xuyên giáp không còn nhiều, dùng nó để đấu với đàn thằn lằn đất thì không thể thắng nổi.

Giang Xán Xán hỏi: “Chúng ta lái xe bỏ chạy?”

“Tụi nó bao vây tứ phía, với lại trên lưng có gai, lốp xe sẽ bị thủng.” Lăng Thần bảo: “Ném khẩu súng bắn tỉa hạng nặng qua đây.”

Giang Xán Xán ném cho Lăng Thần một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng cao hơn phân nửa người trưởng thành.

Lăng Thần cầm thử, mở trần xe, cởi áo khoác đưa cho Diệp Tiêu cầm, sau đó leo lên nóc xe.

Diệp Tiêu ôm áo khoác của Lăng Thần, tai đỏ bừng, cậu sốt ruột hỏi Giang Xán Xán: “Anh ấy đi đâu vậy?”

“Lên nóc xe, mang theo súng bắn tỉa hạng nặng, bắn vài cái.” Giang Xán Xán dặn: “Đừng ra ngoài, da của mấy con thằn lằn này còn dày hơn da mặt tôi, chỉ có đạn xuyên giáp mới chọc thủng được, cậu xài vũ khí lạnh, đừng ra ngoài.”

Giọng Lăng Thần từ trên nóc xe: “Diệp Tiêu, ngoan ngoãn ngồi yên, chờ giải quyết xong thằn lằn này, Thần ca tìm sữa có đường cho em uống.”

Lăng Thần bắt đầu nổ súng.

Hắn cởi áo khoác, chỉ mặc mỗi áo sát nách màu đen, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay.

Lúc này, hắn nằm trên nóc xe, đeo găng tay hở ngón màu đen, tay cầm súng bắn tỉa hạng nặng, đuôi mày khóe mắt đầy sát ý.

Giang Xán Xán nắm chặt tay, một con thằn lằn biến thành tro đen ngay sau khi tiếng súng đầu tiên nổ lên, anh trợn to mắt: “Đ* má!”

Giang Mộc trầm giọng: “Hướng bảy giờ, Thần ca bắn trúng mắt thằn lằn.”

Sau đó, nhiều âm thanh liên tiếp vang lên, mỗi viên đạn bắn ra là một con thằn lằn biến mất, lần nào Lăng Thần cũng bắn trúng mắt thằn lằn, xuyên qua não, tất cả đều headshot.

Rất nhanh đã tạo ra một chỗ lõm trong vòng vây thằn lằn đất, Giang Xán Xán lau mặt, đạp ga, chiếc xe bọc thép lao về hướng bảy giờ, cuốn theo bụi đất.

Diệp Tiêu lắc lư theo quán tính, một tay ôm chặt áo khoác của Lăng Thần, tay kia cầm chặt vỏ đao đen nhánh, nhắm mắt lại, tập trung nghe động tĩnh.

Đột nhiên chiếc xe bọc thép xóc nảy, Diệp Tiêu mở mắt: “Sao vậy?”

Giang Xán Xán khàn giọng: “Không sao, lốp xe đè lên cục đá thôi, ngồi yên đi anh bạn nhỏ!”

Diệp Tiêu yên lặng ngồi trên ghế. Hai giây sau, âm thanh ‘xoẹt’ như tiếng móng vuốt sắc ma sát vang lên. Diệp Tiêu nắm chặt áo khoác của Lăng Thần, đứng lên, nhìn xung quanh, cảm thấy không ổn.

Âm thanh lại xuất hiện, Diệp Tiêu nhìn về thùng xe phía sau. Trong đầu hiện lên một khả năng, cậu bỏ áo khoác của Lăng Thần lại, nhảy về phía thùng xe.

Giang Xán Xán thấy hành động của cậu qua gương chiếu hậu, lo lắng: “Cậu đi đâu vậy, anh bạn nhỏ?!”

Không ai trả lời.

Diệp Tiêu mở cửa thông ra thùng xe từ bên trong, nắm thanh thép đính vào thân xe, xoay người nhảy ra ngoài, dùng vỏ đao đẩy cửa lại.

Ngay khi cúi đầu, cậu đối mặt với con ngươi màu vàng chanh của một con thằn lằn đất nhỏ đang bám vào đáy thùng xe, chuẩn bị bò lên nóc xe. Người đang tập trung nhắm bắn như Lăng Thần chắc chắn không để ý đến phía sau.

Cậu buông tay, linh hoạt nhảy ra sau, đáp xuống một phía đá. Con thằn lằn đất xem cậu là con mồi, mở mỏ dài rộng, để lộ hàm răng sắc nhọn, bò lại chỗ Diệp Tiêu.

Sau nhiều năm rèn luyện, thị lực của cậu rất tốt, đoán chuẩn nơi thằn lằn đất đánh tới, dồn lực về dưới chân, trong lòng nhẩm đếm 3 – 2 – 1 –

Đếm tới số cuối, Diệp Tiêu giơ đao nhảy lên cao, đáp xuống lưng thằn lằn, tiến lên nửa bước, rút đao, mũi đao đâm vào con ngươi màu vàng, tăng thêm lực, đâm xuyên qua đầu.

Con thằn lằn hóa thành tro đen, Diệp Tiêu ngã xuống đất. Lúc này, mấy con thằn lằn đất nghe tiếng động bò tới.

“Lên đây!”

Nghe tiếng Lăng Thần, Diệp Tiêu chạy một mạch về hướng nóc xe. Lăng Thần kéo cậu lên, nhanh chóng cầm súng, bắn trúng một con