Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Nàng lùi ba bước, cố nhướng mắt nhìn người nam nhân tuấn mỹ phía sau. Trong lòng nàng không khỏi nhói đau, nàng đặt tay lên ngực, cố điều chỉnh nhịp thở. Gương mặt cường tráng nay trở nên tiều tụy, lạnh lùng hơn bao giờ hết.

Tạ Lăng Phong thấy nàng cứ nhìn Tạ Thiên Tư liền cảm thấy bất an, hành động đặt tay trước ngực mỗi khi thấy Tạ Thiên Tư khiến hắn nhớ đến Triệu Quang Nguyệt.

Trong lòng hắn dấy lên một suy nghĩ: “Nàng ta hành động như vậy… Sao lại giống hoàng hậu đến thế. Hiazzzz, ngươi bình tĩnh lại đi Lăng Phong, chỉ là trùng hợp thôi, người đã chết làm sao có thể sống lại được. Không nên nghĩ nhiều.” Hắn tự nhủ với lòng nhưng không biết rằng người trước mặt hắn không phải Hàn Kha Nguyệt.

Lương Bắc Lục thấy nàng im lặng nhìn Thiên Tư, lo lắng thốt lên.

“À, đây là Thiên Tư… Hoàng… Đ…” Chưa kịp nói hết câu, Lăng Phong vội cắt ngang.

“Đây là Thiên Tư công tử, bằng hữu của bản vương và Bắc Lục. Nàng có thể gọi là Tư công tử.” Hắn hướng mắt về phía nàng.

Nhưng nàng như kẻ mất hồn, không biết từ khi nào đôi mắt đã ướt, mũi cay xè muốn rơi lệ.

Thủy Nhược thấy nàng biểu hiện kỳ lạ liền hỏi: “Tiểu thư, tỷ không sao chứ?” Lo lắng, cô nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt nàng. “À, không sao! Chỉ là ở đây nhiều bụi quá nên không cẩn thận bụi bay vào thôi.” Nàng điềm nhiên trả lời Thủy Nhược, vẻ mặt vui tươi.

Một lần nữa quay lưng lại, nàng không dám nhìn Bắc Lục hay Thiên Tư nữa, chỉ cúi nhẹ người tham kiến.

“Ta là Hàn Kha Nguyệt, trưởng nữ của Hàn thái phó Hàn Tử Hào.” Vẫn là thái độ cung kính nhưng giờ nàng không còn là hoàng hậu.

Hắn cũng lịch sự đáp lại: “Tại hạ hân hạnh được gặp Hàn tiểu thư.”

Bắc Lục thấy tình cảnh có chút kì lạ và ngột ngạt nên liền làm trò.

“Thôi, cái gì mà căng thẳng vậy. Nay ta thấy Tư công tử bận rộn, phiền muộn suốt 3 năm rồi nên cố tình dẫn đi giải khuây. Cớ gì huynh cứ đem bộ mặt u sầu đó chứ! Cười lên cái nào!” Bắc Lục cố nói đùa để không khí đỡ hơn chút.

“Ta từ lâu đã không biết cười là gì!” Hắn sầu não buông ra một câu lạnh lẽo rồi tiến lên phía trước, lướt qua Hàn Kha Nguyệt.

Một cái lướt qua khiến tim nàng co lại, câu nói của hắn suýt làm nàng không trụ nổi. Nàng không tin một kẻ vì quyền lực mà không tiếc giết huynh đệ, phụ lòng thê tử lại có thể phiền muộn, không cười.

Hắn đi đến một tiệm bán điểm tâm, nàng, Bắc Lục, Lăng Phong và Thủy Nhược theo sau.

“Công tử muốn mua gì?” Chủ quầy cung kính hỏi Thiên Tư.

“Cho ta bánh đậu xanh!”

Nàng đứng cạnh Bắc Lục, nhìn Thiên Tư, thầm nghĩ: “Chẳng phải chàng ghét nhất là bánh đậu xanh sao?” Nàng không kiềm được, nắm lấy tay hắn.

“Không phải chàng ghét ăn bánh đậu xanh sao?”

Cả ba người đều ngỡ ngàng nhìn nàng, nhưng chỉ có Thiên Tư không để tâm, trả lời:

“Ta mua cho thê tử… Nàng ấy thích ăn nên ta cũng muốn như nàng ấy.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng vô cảm.

Bắc Lục, Lăng Phong và Thủy Nhược vẫn còn ngỡ ngàng không hiểu vì sao nàng lại biết.

“Sao muội biết hắn ghét ăn bánh đậu xanh?” Bắc Lục nghi hoặc hỏi.

“…” Nàng không biết nên trả lời sao, đành biện ra một lí do: “À… biểu ca quên rồi sao? Năm trước muội trốn ra khỏi phủ, đến cây Liễu ở ngoại thành, vô tình gặp thê tử của ngài ấy. Muội và tỷ ấy trò chuyện, tỷ ấy kể cho muội nghe tên của huynh ấy và sở thích cũng như thứ huynh ấy ghét… Nên muội mới biết thôi.” Một lí do có căn cứ chặt chẽ, Bắc Lục cũng không thể bắt bẻ.

Vì người đưa nàng Quang Nguyệt đi giải tỏa nỗi buồn là Bắc Lục, và người đưa nàng Kha Nguyệt ngốc nghếch về Hàn Phủ cũng là hắn. Nên hắn phần nào tin tưởng lời nàng.

Tâm can của Thiên Tư như bị khuấy đục khi nhắc đến Quang Nguyệt, nước mắt rơi. Vẻ mặt làm người khác đau lòng nhưng nàng chỉ cảm thấy khinh bỉ.

Trên đường đi, nàng nghĩ: “Đang thương hại ta sao? Hừ, diễn cho ai xem đây?”

Nàng không kìm được lòng hỏi hắn thêm: “Huynh có từng hối hận khi khiến tỷ ấy thất vọng không?” Nhưng không theo ý nàng, hắn chẳng nói rõ có hối hận hay không.

Ba người Thủy Nhược, Bắc Lục, Lăng Phong im lặng, không ai nói câu gì.

“Từ khi nàng ấy bỏ ta, không ngày nào ta không nhớ. Nàng ấy giằng xé tâm can ta. Giá như ngày đó ta không lơ là, nàng ấy cũng không bỏ ta.” Vẻ mặt hắn u sầu, hai mắt đỏ lên, tạo ra khung cảnh đau thương.

“Huynh có yêu tỷ ấy không? Mau nói đi!” Nàng tức giận thốt ra.

“Yêu… Rất yêu…” Trả lời nàng với vẻ bình đạm nhưng trong lòng là cơn đau giằng xé.

Khi trả lời xong, hắn như bị câm, không nói thêm lời nào.

Thủy Nhược kế bên không kiềm chế được sự kỳ lạ của tiểu thư, nắm lấy vành y phục nàng. Nàng nhìn hắn, dùng đôi mắt đau thương nhìn Lương Bắc Lục và Tạ Thiên Tư.

“Tỷ ấy từng nói… tỷ ấy chỉ muốn sống an lạc, không tranh với ai… Nhưng huynh cứ bắt tỷ phải tranh giành. Tỷ ấy đã nát tâm lạnh lòng với huynh rồi, tiếc thương, than vãn ở đây có thể kéo tỷ từ quỷ môn quan sao? Trên đời này không có chữ ‘giá như’.”

Nàng nói xong liền ngoảnh mặt chạy, mặc cho Lăng Phong và Thủy Nhược gọi tên nàng.

Khi bỏ xa đám người đó, nàng chậm rãi bước từng bước kiệt quệ, nhìn bầu trời thanh tiêu nhưng không phải yểm nguyệt nữa.

Trời trong lành bỗng một đám mây đen che lấp trăng tròn.

Mưa ùa xuống, gió lạnh bao lấy cơ thể nhỏ bé của nàng. Tiếng bước chân lộp bộp dưới mưa của những người vật vã tìm chỗ trú, chỉ có nàng lê từng bước nặng nề, vô hồn dưới cơn mưa. Tình cảnh thật thê thảm, nàng ngã khụy xuống. Trước khi ngất, nàng nghĩ: “Tại sao yêu ta lại đối xử như vậy… Chẳng phải ta đã chết rồi sao… Sao chàng còn nhớ ta? Đây là chàng đang đau lòng sao? Hay là thương hại ta… Đến chết vẫn không ăn được thứ mình yêu thích?”

Trước khi nhắm mắt, nàng rất muốn lặng im cả một đời, không muốn tỉnh lại nữa. Khi ý thức sắp mất, nàng nghe tiếng gọi quen thuộc.

“Kha Nguyệt!” Lương Bắc Lục bỏ cả ô, hớt hải chạy tới bế nàng lên.

Hai canh giờ bất tỉnh, nàng tỉnh lại, nhìn xung quanh cố tìm một hình bóng quen thuộc. Nhưng thất vọng, người nàng muốn thấy không ở cạnh. Thay vào đó là đôi nam nữ, một người gục bên bàn, người còn lại gục bên giường nàng.

Nàng từ từ ngồi dậy, hướng mắt ra ngoài khung cửa sổ, thầm nghĩ: “Ba năm… chàng đang diễn kịch hay thật lòng thương hại ta?”

Nàng thở dài, hai giọt lệ rơi, nụ cười mệt mỏi. Nàng Kha Nguyệt đưa tiểu nha đầu Thủy Nhược lên giường, đắp chân bông cho cô ấy. Nhìn Bắc Lục gục bên bàn, nàng cảm kích, giúp hắn đầu và tay xếp lên nhau, đắp áo ấm.

Xong, nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi

phòng. Đi ra khu hoa viên, ngắm vẻ đẹp về đêm của Hàn phủ, cảm giác như có ai theo sau. Nàng quay lại, nhìn thấy Lương Bắc Lục.

“Muội đỡ hơn chưa…?” Hắn ân cần khoác áo ấm cho nàng.

“Muội đỡ hơn rồi! Lúc nãy muội làm huynh tỉnh giấc sao?” Nàng lo lắng hỏi, nhưng vẫn có chút xa cách.

“Không phải, là do ta không ngủ được! À, lúc sáng muội và Thiên Tư… Muội kích động vì sao?” Hắn cố dò hỏi.

Nàng đã nghĩ sẵn lý do: “Muội tiếc thương Quang Nguyệt tỷ, không thích kẻ lừa tình để đoạt lợi như hắn.”

Nàng bĩu môi, phụng phịu đôi má nhìn hắn: “Thôi… Được rồi… Cô bé đáng yêu của biểu ca, đừng giận nữa. Mau về phòng ngủ đi. Nào, đến đây biểu ca thơm cái nào.” Hắn giang tay muốn ôm nàng.

Nhưng nàng tinh nghịch tránh né, trong màng đêm tĩnh lặng vang lên tiếng đùa nghịch của nam nữ. Từ xa, Thủy Nhược đứng trốn, cảm thấy mất mát không hiểu vì sao.