Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Ông trấn tĩnh lại, nhịp thở đều đặn rồi hạ giọng nhẹ nhàng an ủi.

“Nguyệt nhi, không sao đâu. Là do ta chiều chuộng muội muội con quá mức nên mới khiến nó trở nên bướng bỉnh như vậy.”

Nàng giả vờ như hiểu, dùng tay dụi dụi mắt để ngăn dòng nước mắt.

“Nhưng… Dung Dung ghét con rồi, phải làm sao đây?” Nàng nói với vẻ mặt uỷ khuất, đôi mắt long lanh đọng vài giọt lệ.

Hàn Tử Hào nhìn nàng, cảm thấy tự trách mình. “Nguyệt nhi! Phụ thân nhu nhược! Lúc trước không phân biệt đúng sai, bị Dung nhi lừa gạt đổ oan cho con. Sau này phụ thân sẽ không như vậy nữa.”

Nàng nhìn ông ta, càng nhìn càng cảm thấy ông rất giống với phụ thân của mình. Vẻ hiền hòa nghiêm trang đó làm nàng đau lòng. Hình ảnh người cha vui vẻ hiền lành của nàng khi còn là Quang Nguyệt thật đẹp biết bao. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại là hai chữ “nghịch nữ.” Nàng vẫn nhớ năm đó khi nàng vào cung làm Hoàng hậu, cùng ngày đó muội muội nàng cũng vào cung làm Quý phi. Hôm đó nàng trở về Triệu phủ, phụ thân thấy nàng liền nổi giận.

“Thứ ngỗ nghịch nhà ngươi! Ngươi hại đệ đệ không được thăng quan tiến chức, ngươi hại chết người muội muội ngươi yêu thương. Ngươi hả lòng hả dạ chưa? Bây giờ ngươi vẫn còn mặt mũi quay về đây sao?” Trong dòng ký ức, nàng nhớ Triệu Phục đã đánh vào mặt nàng, thậm chí rút kiếm muốn đâm chết nàng. Nhưng mẫu thân nàng chặn trước mũi kiếm, theo quán tính thanh kiếm đâm xuyên qua người mẫu thân nàng.

Nàng mở to mắt nhìn mẫu thân từng chút, từng chút ngã gục trước mắt. Nàng gào lên: “MẪU THÂN!!” Ôm lấy bà ấy nhưng bị phụ thân đẩy ra. Ông giành lấy mẫu thân từ tay nàng mà hô hào gọi đại phu. Đệ đệ nàng, Triệu Văn Ngụy, liếc nàng một cái rồi buông lời phỉ báng.

“Vì quyền lợi không tiếc lợi dụng người thân. Bây giờ ở đây giả vờ? Ta quá ghê tởm một người như ngươi. Cút khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện nữa. Cũng tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã tới thăm. Người đâu! Tiễn người!”

Nàng buồn bã bước ra khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên. Không biết khi nào, hai hàng lệ đã rơi đầy trên má. Trở lại hiện thực, sống trong cơ thể Kha Nguyệt, nàng vẫn còn liên quan với vài người trong kiếp trước. Nhưng bây giờ nàng đã bỏ hết tự tôn, khóc lóc ôm chầm lấy Hàn Tử Hào để than thở.

Hàn Tử Hào lúng túng, tay chân run rẩy, vỗ nhẹ lên lưng nàng. Vị thiếu nữ nhỏ bé kế bên khẽ thở dài.

“Tiểu thư…” Thủy Nhược nhìn nàng, gương mặt không khỏi lộ ra chút thương cảm.

Lúc này trong đầu Kha Nguyệt đang suy tính: “Hàn Tử Hào là một phụ thân nhu nhược, chỉ tin vào mắt mình, đúng là có lợi. Nhưng cũng vì vậy mà bị hai mẹ con Hàn Liễu Dung xoay như chong chóng. Mà ông ta vậy cũng tốt, rất dễ lừa…”

Ông ấy ôm nàng an ủi một chút, thấy nàng đã ngưng khóc mà còn nằm trong vòng tay ông ngủ ngon lành. Ông bế nàng lên đưa vào giường, rồi nhìn quanh gian phòng tàn tạ, y phục chăn gối mỏng manh đáng thương.

“Bao năm nay khổ cho con rồi…” Ông nói với gương mặt hối lỗi.

“Thủy Nhược! Ngươi theo ta… đến ngân khố lấy tiền tiêu cho tiểu thư ngươi và tiền lương. Rồi ra ngoài bảo người tu sửa nội phủ cho tiểu thư nhà ngươi. Đợi tiểu thư tỉnh, dẫn con bé ra ngoài lựa y phục.”

Thủy Nhược vui vẻ đáp lại: “Nô tỳ thay mặt tiểu thư đa tạ lão gia!”

Một lúc sau khi họ rời đi, nàng cũng từ từ tỉnh dậy, hóa ra nãy giờ nàng chỉ giả vờ ngủ. Nàng đến bàn mở ngăn kéo lấy cái kéo cắt tóc. Tóc đã dài đến tận đầu gối, vì từ nhỏ nguyên thân đã ngốc nên không biết tỉa tóc, giờ đã quá dài. Nàng cắt một đoạn dài, tỉa lại cho gọn gàng rồi đi đến từ đường, nơi Hàn Liễu Dung đang chép nữ tắc, lấy lại đồ.

Nàng vừa bước vào đã bị nha hoàn bên cạnh ả chặn lại: “Đại tiểu thư? Người muốn làm gì?”

“Ta làm gì mặc ta! Ngươi quản được sao?” Nàng vừa nói vừa đẩy cô ta ra.

Bước đến, nàng nắm lấy tóc Hàn Liễu Dung mà nói.

“Từ khi nào trâm cài mẫu thân tặng ta lại thành của muội muội rồi!” Nàng nắm mạnh tóc ả, giật lấy cái trâm cài hoa văn tinh xảo với tua rua ngọc lam rực rỡ.

“Lam Tỏa Trâm này vốn là vật mẫu thân để lại cho ta, dựa vào đâu mà ngươi giật lấy rồi thành của ngươi thế hả! Bản thân ngươi lấy đồ của kẻ ngốc có thấy nhục nhã không?” Nàng nói xong, đập đầu ả xuống bàn, mực đen văng khắp mặt ả. Gương mặt thanh tú dính đầy mực đen, bộ dáng làm nàng hả dạ cười rộ lên. Còn ả sợ hãi nhìn nàng nhưng trong lòng chắc hẳn cũng có vài phần phẫn nộ.

Lấy lại được đồ của nguyên thân, nàng rời đi, mặc ả ở đó la hét thất thanh. Gương mặt nàng rạng rỡ, nở nụ cười đầy khinh bỉ. Nàng không biết từ khi nào mình trở nên độc ác, bất tri bất giác trở thành kẻ mưu mô mà mình từng ghét nhất.

Nàng quay lại phòng, ngồi trước gương, cài lên đầu cây trâm tinh xảo, ngắm nghía rồi thở dài.

“Gương mặt xinh đẹp cài lên thật diễm lệ, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh. Nếu để Tạ Thiên Tư gặp được, chắc lại trở thành hồng nhan họa thủy. Chẳng phải chàng ta rất thích mỹ nhân diễm lệ sao?”. Nàng nói, giọng nghẹn ngào.

 ”Thứ mà chàng ta yêu là mỹ nhân, không phải con người. Một hôn quân mê quyền lực và mỹ nhân như hoa như ngọc… Sao có thể xứng làm vua.”

Nàng càng nói đôi mắt càng đỏ lên, giọng đã nghẹn, mắt đẫm lệ. Bên ngoài có tiếng bước chân, là Thủy Nhược quay lại. Nàng vội lau đi nước mắt, đứng dậy niềm nở.

“Thủy Nhược, muội đi đâu nãy giờ vậy?” Nàng cố tỏ ra không sao mà ân cần dò hỏi.

Thủy Nhược nhìn nàng, đặt tiền xuống bàn rồi chạy đến lau đi nước mắt còn đọng lại trên đôi mắt đỏ hoe của nàng.

“Tiểu thư… tỷ đừng khóc nữa. Chắc tỷ đã đấu kịch liệt với nhị tiểu thư lắm mới giành lại được trâm cài, để em xem tỷ có bị thương không!” Cô dịu dàng hỏi han.

Nàng biết cô lo cho mình, nắm lấy tay Thủy Nhược vuốt ve. “Tỷ không sao! Chỉ là hơi mỏi miệng và bẩn mắt thôi!” Câu nói đầy châm biếm rõ ràng ám chỉ Hàn Liễu Dung. Nhưng Thủy Nhược không hiểu hết, tưởng nàng bị ả bắt nạt.

” Nào mở to mắt há miệng ra để em xem, sao mà đỏ quá vậy!” Cô banh mắt nàng ra, mở miệng nàng ngắm nghía. Nàng bật cười, nắm tay Thủy Nhược.

“Ha ha… Thôi được rồi, tỷ không sao hết. Ngoan, chúng ta đi ra ngoài chơi chút đi.” Nàng cầm lệnh bài vẫy vẫy cười ngọt ngào.

Giờ Thân: 16h00 Chợ Kinh Thành

Dòng người tấp nập, ồn ào, vui vẻ trang trí lồng đèn. Gian hàng bán đầy đèn hoa sen và hoa đăng. Kinh thành vốn đã phồn hoa, nay càng phồn hoa tráng lệ hơn.

Gần ngày Thất Tịch nên trang trí vô cùng đẹp đẽ. Người người mua sắm, trang trí lồng đèn. Nàng Kha Nguyệt cùng Thủy Nhược dạo chơi chừng một canh giờ, chỉ mua đồ ăn vặt. Nàng dừng chân để Thủy Nhược đi trước, bất giác nhớ đến muội muội hồn nhiên, nhảy chân sáo khi đi cùng nàng ra chợ. Một cảm giác tội lỗi khiến nàng cảm thấy mình thật hạ tiện, vì sao lại phụ lòng muội muội, gia tộc vì nam nhân mà đánh mất tất cả. Thủy Nhược thấy nàng dừng lại liền quay lại gọi to.

“Tiểu thư!”

Nàng cười tươi, chạy lên nắm tay Thủy Nhược, vui vẻ hỏi: “Nếu lỡ như sau này tỷ phụ lòng em, hại chết người em yêu liệu em có hận tỷ không?” Nàng thản nhiên thốt ra.

Thủy Nhược ngây thơ không để tâm câu hỏi, hồn nhiên trả lời:

“Nam nhân sao? Cả đời em sẽ không hận tỷ, tỷ là người thân duy nhất của em. Làm sao em hận tỷ vì nam nhân được. Nam nhân có nhiều, hà cớ gì vì một gã mà hận người thân mình. Em tin chắc tỷ sẽ không như vậy!”

Lời khẳng định cả đời của Thủy Nhược làm nàng đắng lòng nhắm mắt. Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Nguyệt nhi!”

Nàng mở mắt, thấy một nam nhân tuấn tú, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng. Nàng bất giác gọi.

“Biểu ca…?”

Người trước mắt nàng là Lương Bắc Lục. Hắn vui vẻ nhéo má nàng cưng nựng.

“Càng lớn càng đáng yêu! Nhưng ta vẫn thích bộ dáng dính người, ngốc nghếch của muội hơn.” Hắn cưng chiều xoa xoa, làm nàng có cảm giác không quen.

Bỗng nhiên, ánh mắt nàng lại dừng trên hai người nam nhân phía sau. Hóa ra đó là Tạ Thiên Tư và Tạ Lăng Phong.

“Biểu ca, đủ rồi. Có người khác ở đây, ngại chết đi được.” Nàng lo lắng, gạt tay Bắc Lục ra.