Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Họ cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu gỗ dưới tán cây liễu trong hoa viên, ngẩng đầu lên bầu trời đêm đầy sao. Trời không một gợn mây, trăng sáng và tròn, nhưng phía xa xa, bầu trời trông như một hố sâu tĩnh lặng, bóng tối bao trùm khiến người ta có cảm giác bị vây hãm.

Kha Nguyệt quay sang nhìn Bắc Lục, hỏi một câu: “Biểu ca, huynh thấy nha đầu Thủy Nhược thế nào?” Nàng cố tỏ ra bình thường, nhưng thật ra đang thăm dò.

Thủy Nhược đứng một tay đặt trên cột, tay còn lại đặt ở tim, cố gắng kìm lại sự nôn nao.

Bắc Lục trầm ngâm một lúc, rồi với giọng tiếc thương, hắn nói: “Muội ấy rất tốt, rất đáng yêu.” Giọng nói lúc ấm áp, lúc trầm lặng.

Kha Nguyệt hơi thất vọng, vội hỏi tiếp: “Vậy biểu ca có yêu muội ấy không?” Nàng không chùng bước.

“Ta chỉ coi cô ấy như muội muội của mình thôi!” Bắc Lục trả lời dứt khoát, không hề kiêng dè. Nhưng câu nói thẳng thắn của hắn lại làm Thủy Nhược, đang trốn ở một góc nghe trộm, đau lòng chạy vội về phòng, đóng chặt cửa, nhốt mình bên trong. Cô đến bàn, thổi tắt đèn, rồi leo lên giường, ngồi ở một góc tối không có ánh trăng chiếu vào, co ro ôm mình. Những giọt nước mắt bi thương lăn dài trên má.

“Hóa ra huynh chỉ coi ta là một muội muội.” Nước mắt cô tuôn rơi như mưa.

Thủy Nhược nhớ lại khi cô 5 tuổi, là một cô nhi nên luôn bị mọi người trong phủ bắt nạt vì ghen tị khi cô được trưởng nữ Hàn Kha Nguyệt và chủ mẫu để ý. Vì bị sỉ nhục, cô thường trốn vào góc tối tự khóc. Bắc Lục, năm đó 20 tuổi, là biểu ca bên ngoại của Hàn Kha Nguyệt, đã chứng kiến cảnh cô bị bắt nạt, thấy cô chôn mình vào bóng tối, và đã vươn tay lôi cô ra khỏi bờ vực. Từ đó, tâm hồn đứa trẻ 5 tuổi lần đầu cảm nhận được tình yêu thương, nhưng thứ tình yêu đó chỉ xuất phát từ một phía. Tình yêu của cô dành cho hắn đã kéo dài 10 năm, 10 năm yêu một người trong thầm lặng. Cô vốn định Thất Tịch 2 ngày nữa tỏ tình, nhưng có lẽ bây giờ không cần nữa.

“Lương Bắc Lục! Đến cuối cùng, người huynh yêu mãi mãi không phải là ta. Tình yêu này của ta đến cùng cũng chỉ là tương tư!” Cô ngã mình trên giường, cuộn mình trong chăn ấm, đôi mắt nặng nề khép lại.

Ở hoa viên, Kha Nguyệt không thấy Thủy Nhược nữa, trong lòng lại cảm thấy chua xót, không ngừng thương tiếc: “Họa của tương tư đúng là nặng thật, thế gian này nhiều bệnh nhưng bệnh khổ nhất lại là tương tư.” Mặt nàng không vui, thở dài.

“Haizzzz~…”

“Huynh đã có tiểu nương tử trong lòng rồi sao?” Nàng cố tìm chút bối rối trên mặt hắn để biện hộ rằng hắn đang nói dối không yêu Thủy Nhược. Nhưng nàng thất vọng, hắn không hề bối rối.

“Ta vốn yêu một người, nàng ấy như hoa như ngọc, là đóa hoa đẹp nhất trần gian này. Nhưng bây giờ nàng ấy đã đi… Đi đến một nơi không có ta cũng không có phu quân của nàng.” Từng câu từng chữ thốt ra từ miệng hắn, giọng nói mang nỗi đau chỉ hắn hiểu được.

Hắn vừa nói vừa nhìn lên trăng: “Nàng ấy ví như ánh sáng của trăng, như hoa trong gương trăng dưới nước. Nàng là kiều diễm, nhưng ta chỉ có thể lặng lẽ ngắm mà không thể chạm vào, vì nàng là thê của kẻ khác, không phải của ta. Nàng ấy là thứ mà cả đời này ta muốn bảo vệ… Nhưng khi nàng bỏ đi, ta chỉ có thể bất lực nhìn nàng khuất xa. Khoảng cách giữa ta và nàng rất gần, nhưng dường như là cách xa vạn dặm. Ta rất muốn chạm nàng lần cuối, nhưng cuối cùng, một sợi tóc cũng không chạm được.” Hắn nói, nước mắt đã rơi đầy trên mặt.

“Khoảnh khắc mà ta chạm được nàng thì chỉ còn là một cái xác lạnh.”

Nói tới đây, nàng chợt thấy nhói ở tim. Nàng nhìn hắn, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, không chắc suy đoán của mình là đúng nhưng nghĩ có lẽ hắn đang nói về nàng.

Dù chột dạ, nàng vẫn hỏi: “Người huynh yêu là ai?”

Hắn quay qua nhìn nàng, nở nụ cười: “Ha ha… Muội đó, hết ngốc rồi nên cũng đi dò hỏi chuyện tư của ta rồi. Muội vẫn không bỏ được tính tò mò lúc nhỏ há! Ta phải trị muội mới được!” Hắn vừa nói vừa gõ vào đầu nàng.

“Ah!” Nàng dùng gương mặt tủi thân, phụng phịu đôi má. Vẻ đáng yêu của nàng lại làm hắn bật cười.

“Thôi, thôi, haha, được rồi. Sau này biểu ca sẽ không đánh muội nữa!” Hắn vừa nói vừa ôm nàng vào lòng.

“Biểu ca xin lỗi, mấy tháng nay để muội chịu khổ rồi, là ta không tốt. Vốn đã hứa với cô mẫu sẽ bảo vệ muội mà lại không làm tròn, là biểu ca sai. Sau này biểu ca sẽ tới thăm muội thường xuyên.”

Giọng nói ấm áp triều mến của hắn làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nằm trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, trong lòng nghĩ: “Ta cùng huynh lớn lên, vậy mà ta lại không biết huynh lại yêu một nữ nhân sâu đậm như vậy.” Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi ngủ quên trong lòng hắn lúc nào không hay. Hắn nhìn nàng, cưng chiều.

“Ngốc quá đi!” Hắn vừa nói vừa chạm vào mũi nàng.

Nàng vội nắm lấy ngón tay hắn, nói: “Thiên Tiêu, con đừng quậy!”

Hắn trợn mắt nhìn nàng, nhưng tự trấn tĩnh bản thân, cho rằng vì nhớ thương Quang Nguyệt nên nghe nhầm. Hắn ngồi đó, ôm nàng, hát ru cho nàng nghe:

“Nhìn trăng lên tay nâng bút nghiêng, phác họa hình dáng ấy. Dùng tỳ bà ngân theo sắc âm, phổ lên nét dung mạo. Sáng long lanh tơ vàng từ phục y. Điểm thêm phần bóng hình muôn sắc đẹp. May mắn ta từng có nhau bao ngày qua. Một ly bôi tương thông trái tim, kết nên tình khắn khít. Lời bên tai ai kia nói ra, đều chứa… ái tình. Lướt qua trên lưng ngựa vượt ngày đêm. Phồn hoa tuyết sương đều từng thưởng. Ước mong sao nàng ấp ôm ta chẳng rời.”

Xong rồi, hắn mơ hồ ngâm thơ:

“Đời người có một khúc tương tư. Quá khứ hồi tâm chẳng thành từ. Nâng chén rượu nồng lòng tư niệm. Ba năm dương âm người cách biệt. Tận lòng âm thần tuôn giọt lệ. Mãi vẫn một người nhớ khư khư.”

Một lúc sau, khi nàng ngủ sâu, hắn bế nàng lên, đưa vào phòng, đắp chăn cho nàng. Cuối cùng, hắn cúi người hôn lên trán nàng. Đây chính là lần thứ hai hắn cảm nhận được hơi ấm và sự nhẹ nhõm khi ở cùng một người khác ngoài Quang Nguyệt.

“Kha Nguyệt, muội có biết xém chút làm ta tưởng muội là nàng ấy không?”