Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 6

10:34 sáng – 13/07/2024

Ánh mắt An Cẩn luôn dõi theo Norman. Khi hắn ra khỏi cửa, gương mặt cậu lộ rõ vẻ trầm tư.

Sau khi Norman uống chất lỏng, một phần nhỏ sợi tinh thần màu xám trong biển tinh thần đã chuyển thành màu đen.

Điều này có nghĩa là, những hạt màu đen trong chất lỏng tương tự với tạp chất trong thịt cá, sẽ làm hao tổn tinh thần lực.

Tuy nhiên, so với sự biến đổi của sợi tinh thần sau khi bác sĩ ăn miếng cá, tạp chất trong chất lỏng mà Norman uống ít hơn rất nhiều so với thịt cá.

Cậu đã hiểu lý do Norman không ăn cá rồi.

Người ở đây biết sự tồn tại của tạp chất!

Vậy tại sao họ vẫn muốn cho người cá ăn?

Họ không có vẻ không quan tâm tới người cá, cậu có thể cảm nhận được sự yêu thích của con người dành cho cậu, hành động cho ăn của họ rất tự nhiên, vẻ mặt cũng không hề lo lắng.

Nghĩ đến chuyện tinh thần lực khôi phục sau một giấc ngủ, cậu đoán có lẽ khả năng hồi phục tinh thần lực của người cá rất mạnh, không sợ tạp chất?

An Cẩn suy nghĩ một lúc rồi không nghĩ tiếp nữa. Ngôn ngữ không hiểu, rất nhiều điều chỉ có thể phỏng đoán, chân tướng ra sao cũng không ảnh hưởng đến cậu.

Cả buổi chiều cậu không ăn gì, thực sự cũng hơi đói.

Cậu bắt cá lên rồi sử dụng dị năng hệ nước để lọc sạch tạp chất trong hai con cá.

Cậu thả từng miếng cá vào miệng nhai kỹ, không có tạp chất, thịt cá mọng nước tươi ngon, cực kỳ ngon!

Sau khi ăn xong, tinh thần lực mà cậu tiêu tốn để loại bỏ tạp chất cũng hồi phục một chút!

Mắt An Cẩn sáng lên, đây thực sự là một vòng tuần hoàn tốt đẹp, sau này cậu không cần lo lắng cá không ngon nữa.

Cậu vui vẻ ăn xong hai con cá, thỏa mãn nổi lên trên mặt nước.

An Cẩn lắc đuôi bơi vài vòng quanh hồ, vừa giúp tiêu hóa sau khi ăn vừa luyện tập kiểm soát đuôi cá.

“Két…” An Cẩn vừa bơi đến vòng thứ ba thì cửa phòng bị đẩy ra, cậu mở to mắt nhìn về phía cửa.

Norman và một người đàn ông trung niên bước vào, ngũ quan người đàn ông trung niên điềm đạm, vừa vào đã nhìn cậu.

Đuôi An Cẩn khẽ động, chuyển từ nổi ngang sang nổi dọc trên mặt nước, đối diện với hai người.

Hornard quan sát một lúc lâu, ngạc nhiên nói: “Cậu ta yên lặng nhỉ!”

Ánh mắt Norman rời khỏi chiếc khay chỉ còn lại xương cá: “Ừ, ông kiểm tra cậu ta một chút đi.”

Hornard: “Phải đưa cậu ta đến cạnh bể, trong nước tôi không thể kiểm soát được cậu ta.”

Norman do dự một chút, vẫy tay với người cá nhỏ: “Lại đây.”

“Bệ hạ, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, ngài nên hiểu biết hơn về người cá. Sao ngài có thể mong đợi người cá nghe…” Hornard nhìn người cá nhỏ ngoan ngoãn bơi đến cạnh bể, lặng lẽ nuốt những lời còn lại.

Sau đó ông kích động nói: “Cậu ta, sao cậu ta lại ngoan ngoãn như vậy!”

Ông nhìn Norman với ánh mắt nghi hoặc: “Bệ hạ, ngài không dùng bạo lực ức hiếp khiến cậu ta sợ chứ?”

Norman nhắc nhở bằng giọng điềm tĩnh: “Ông Hornard, ông cho rằng người cá sẽ bị đánh sợ à?”

Hornard nhớ tới người cá bị gãy tay vẫn ra sức tấn công, ho khan một tiếng: “Tôi chỉ nhắc nhở ngài thế thôi, không thể dùng bạo lực với người cá. Trí nhớ bọn họ kém nhưng cực kỳ thù dai.”

Norman nhớ lại hành động vẫn chia sẻ thức ăn sau khi bị hắn làm bị thương của người cá nhỏ, thầm nghĩ: Chưa chắc.

An Cẩn ngẩng đầu, yên lặng nghe hai người nói chuyện, chú ý khẩu hình lúc họ nói, lặng lẽ học phát âm.

Cậu phát hiện khả năng học ngôn ngữ của mình đã mạnh hơn rất nhiều, cậu có thể nhớ được hầu hết các từ ngữ mà con người nói, chỉ có điều không hiểu nghĩa mà thôi.

Hornard nhìn đôi mắt màu xanh lam ôn hòa của cậu, vô cùng yêu thích: “Trời ơi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao người cá lại là thú cưng được yêu chuộng nhất của tinh cầu Obis rồi! Cậu ta yên lặng nhìn tôi thế này, trái tim tôi cũng sắp tan chảy.”

Norman sửa lại nhận xét của ông: “Đó là vì tiếng hát của họ có thể điều trị tinh thần lực.”

Hornard nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn: “Bệ hạ, ngài lúc nào cũng khiến tôi hiểu rõ lý do tại sao ngài đã 35 tuổi mà vẫn còn độc thân.”

Ông nói xong thì ngồi xổm xuống, cười với An Cẩn rồi lấy một mảnh kim loại tròn từ túi bên phải ra.

An Cẩn đã quen thuộc với mảnh kim loại này, đây đã là lần thứ ba cậu trông thấy nó.

Tuy nhiên, cậu thấy kỳ lạ, tần suất khám sức khỏe cũng cao quá đấy?

Cậu ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Hornard, lẳng lặng nhìn Norman.

Cậu ngoan thế này, có lẽ “chủ nhân” sẽ thích chứ?

Ít nhất sẽ không thấy phiền chứ?

Hornard nhận thấy ánh mắt của cậu, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Norman: “Hình như cậu ta khá thích ngài, ngài đã làm gì vậy?”

Norman: “… Tặng hai con cá.”

Hornard vừa kiểm tra kết quả vừa nói: “Lẽ nào là một con cá ham ăn? Cơ thể cậu ta rất khỏe mạnh, chỉ có vết thương sau đầu vẫn chưa khỏi, vấn đề nhỏ thôi.”

Ông cảm thán: “Ngài may mắn thật, người cá này dường như rất dễ sống chung.”

Norman nói thật: “Không phải may mắn, mà là nhiều tiền.”

Hornard: “…” Không biết nói gì để phản bác.

Ông đổi chủ đề, giọng hơi nghiêm túc: “Tình trạng tinh thần của ngài rất yếu, nên dỗ cậu ta vui vẻ càng sớm càng tốt. Chúng ta vẫn chưa biết hiệu quả giọng hát của cậu ta ra sao.”

Nếu người cá này không ổn thì họ phải tiếp tục mua người cá khác.

Hornard không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cười: “May mà vết thương sau đầu của cậu ta chưa lành, ngài có thể tự tay bôi thuốc cho cậu ta.”

Hornard không mang thuốc theo nên kê đơn trên mạng. Mười lăm phút sau, người máy quản gia đưa thuốc mỡ đến cửa phòng.

Norman liếc nhìn người cá nhỏ: “Năng lực khôi phục của người cá mạnh mẽ, không bôi thuốc thì chậm nhất là ngày kia đã có thể phục hồi.”

Hornard đưa thuốc mỡ cho hắn: “Nhưng đây là cơ hội tốt để giành được hảo cảm. Cậu ta càng thích ngài thì hiệu quả trị liệu của tiếng hát càng tốt.”

Norman suy nghĩ một lát rồi nhận thuốc mỡ, ngồi xổm xuống trước mặt An Cẩn.

Hắn thử đặt tay lên vai An Cẩn, thấy cậu không phản kháng thì hơi dùng sức hơn.

An Cẩn liếc nhìn thuốc mỡ, xoay người lại, để sau đầu đối diện với Norman.

Hornard kinh ngạc: “Bệ hạ, ngài có cảm thấy cậu ta rất thông minh không?”

“Ông hiểu bao nhiêu về người cá thuần sắc?” Norman đẩy tóc An Cẩn ra hai bên, nhanh chóng bôi thuốc lên.

Hornard: “Xinh đẹp, hiệu quả trị liệu bạo động tinh thần là tốt nhất trong tất cả người cá.”

Norman nhìn người cá nhỏ đang ngoan ngoãn cúi đầu: “Không có ghi chép IQ cao hơn sao?”

“Không có.” Hornard phấn khích: “Thật tuyệt! Có lẽ IQ sau khi trưởng thành mới thay đổi, chưa bị phát hiện nên không ai giành mất!”

Ông lo lắng: “Nếu thông minh hơn thì có lẽ sẽ càng khó dỗ dành cậu ta vui vẻ.”

Ông mở trí não, gửi tài liệu cho Norman: “Bệ hạ, đây là kế hoạch nuôi dưỡng người cá bản video. Ngài có thời gian thì nên xem.”

Norman nhận tài liệu.

Hornard yên tâm vui vẻ.

“À, bệ hạ.” Hornard nhớ ra một chuyện: “Ngài đã đặt tên cho người cá chưa?”

Norman: “Không cần rườm rà, gọi Người cá là được.”

“Vậy sao được!” Hornard không đồng

tình: “Ngài là chủ nhân, như vậy là vô trách nhiệm.”

Norman nhíu mày: “Vậy gọi Cá nhỏ.”

Hornard: “Bệ hạ, cái tên này qua loa quá.”

Norman không nghĩ tên người cá đáng để hao phí thời gian, đối với hắn, người cá chỉ là công cụ trị liệu tinh thần.

Nhưng hắn không muốn tranh cãi với Hornard vì chuyện nhỏ nhặt này, không muốn nghe thêm lời cằn nhằn.

“Ông Hornard, tôi giao quyền đặt tên cho ông.”

Hornard cũng không từ chối, ông hiểu bệ hạ quá rõ, hắn không thể đặt được tên hay.

Ông suy nghĩ một lúc, hai mắt sáng lên: “Có rồi! Cậu ta an tĩnh như vậy, gọi cậu ta là Tiểu An, không, gọi An An đi, như vậy càng thân mật hơn.”

Norman gật đầu đồng ý.

Trước khi rời đi, Hornard nhắc nhở: “Trí nhớ của người cá kém, ngài phải gặp cậu ta mỗi ngày, nói chuyện và gọi tên cậu ta, nếu không cậu ta sẽ quên ngài.”

Sáng hôm sau An Cẩn dậy sớm, ngắm nhìn ánh sáng mặt trời chiếu trên lá cây xanh biếc ngoài cửa sổ, cậu nhớ về những ngày trước tận thế khi còn sống trong biệt thự của ba mẹ.

Cậu của khi đó và hiện tại rất giống nhau.

Nụ cười trên môi cậu hạ xuống, nhưng rồi nhanh chóng nhếch lên, so với thời mạt thế, tuy không tự do nhưng an toàn, thế là tốt lắm rồi.

Cậu vui vẻ nhìn một lúc lâu, cho đến khi cảm thấy đau bụng, vẻ mặt vui vẻ biến thành lo lắng.

Phòng này không có nhà vệ sinh!

Vẻ mặt cậu phiền muộn, trước đây chỉ lo an toàn, không nghĩ tới cơ sở vật chất trong phòng này.

Tình huống này thật xấu hổ.

An Cẩn suy nghĩ một lúc, quyết định bò lên bờ từ sườn dốc góc trái.

Biệt thự to thế này chắc chắn sẽ có nhà vệ sinh!

Cậu phải ra ngoài tìm nhà vệ sinh!

Nhưng rất nhanh cậu gặp khó khăn. Là một người cá mới, di chuyển trên đất liền là thử thách lớn.

Tay cậu khỏe nhưng đuôi nặng, khi bò tới cửa, cậu đã thở dốc.

Tay trái cậu chống đất đỡ thân trên, tay phải gắng chạm vào tay nắm cửa, còn thiếu chút nữa!

Cậu nghỉ ngơi một lúc rồi đổi tư thế, bàn tay chống cửa, kéo căng đuôi, ưỡn mông, tay nhích về phía trước, đến độ cao nhất định, cậu vươn tay kéo tay nắm cửa xuống.

“Két…” Khi khóa cửa mở, cậu lăn về sau tránh đụng vào cửa khiến cửa đóng lại.

May mà cửa không đóng lại, An Cẩn thấy cửa mở, đôi mắt cong cong.

Cậu mở hết cửa ra, bất ngờ thấy bóng đen, dọa cậu giật mình ngẩng đầu.

Đối diện với đôi mắt màu bạc không có chút cảm xúc.

An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là người máy.

Cậu khoát tay với người máy rồi bò ra ngoài, lần này cậu bò nhẹ nhàng hơn, biết dùng tay và mông cùng một lúc.

Tư thế không đẹp lắm nhưng tạm thời cậu không thể nghĩ nhiều.

Cậu bò tới cửa vỗ chân người máy: “Mau tránh ra một chút.”

Người máy không nhường đường, trí năng của nó đã phán đoán tình hình và lập ra phương án tốt nhất.

Người máy ngồi xổm, muốn đưa người cá nhỏ về phòng.

An Cẩn gạt tay người máy ra, tay mông dùng sức bò ra khỏi cửa.

Cậu vất vả lắm mới ra được, chưa tìm thấy nhà vệ sinh thì không thể quay lại!

Nghĩ đến việc phải giải quyết vệ sinh trong bể nước, sắc mặt cậu tái xanh.

Cậu nhìn quanh, thấy người máy đứng dậy, nhanh chóng nhìn xung quanh, loại trừ phía phải thông ra vườn, quyết đoán bò sang trái.

Một đường bò đi, đuôi đập trên đất phát ra tiếng “bạch bạch bạch”.

Giữa đường người máy định ôm cậu mấy lần đều bị cậu tránh được.

Một người cá và một người máy, diễn cảnh anh chạy tôi đuổi trong biệt thự.

Dù An Cẩn tránh được người máy nhưng không hề nhẹ nhõm.

Cậu đã đi qua hai phòng mà vẫn không thấy nhà vệ sinh.

Khi mở cửa phòng thứ ba, cậu sững người.

Trước cửa sổ bên phải, “chủ nhân” mặc áo ba lỗ và quần đùi thể thao màu đen đang chạy trên máy chạy bộ.