Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Sáng hôm sau, Hàn Kha Nguyệt đi đến phòng bếp tìm chút đồ ăn sáng, bắt gặp Hàn Liễu Dung cũng ở đó. Vừa nhìn thấy nàng, ả liền buông lời mỉa mai pha lẫn sự ngọt ngào giả tạo.

“Ồ! Tỷ tỷ, đại tỷ dậy sớm vậy. Ha! ha! Ta thấy tỷ nên mau về phòng ngủ tiếp đi.” Ả cười khoái chí.

Nàng đã quen với giọng điệu này từ lâu vì trong cung nàng nghe nhiều đến phát ngán. Ả vẫn cứ luyên thuyên, làm đầu nàng ong ong, đau đến nghiến răng.

Ả thấy nàng chỉ cau mày mà không dao động trước lời nói của ả, liền tiếp tục công kích để chọc tức nàng.

“Tỷ tỷ, chút nữa Phong ca đến, tỷ nhớ tránh xa huynh ấy nha. Huynh ấy không thích tỷ đâu.” Ả vừa nói vừa cười nhìn nàng.

Nàng im lặng, đặt đồ ăn vào khay rồi mang ra ngoài, lờ đi kẻ đang vươn cằm đắc ý trêu chọc. Trên bàn thớt là bột và nguyên liệu làm bánh táo và bánh đậu. Ả tiếp tục nói, khiến nàng nổi hứng muốn đứng nghe.

“Bánh táo và bánh đậu ta làm cho Phong ca đó, nếu tỷ muốn làm thì tài nữ như ta có thể chỉ dạy cho tỷ nha!”

Nàng im lặng, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Một thứ nữ không hơn không kém lại muốn chỉ dạy đích nữ. Đúng là không biết trọng bề trên, không giữ lời lẽ kính trọng. Quá vô phép, mẫu thân không dạy ngươi à? Con gái thứ thiếp như ngươi lại muốn tranh nam nhân với con gái chính thất, thật không biết lượng sức. Quá tự cao, thật đáng khinh. Ta bây giờ không ngốc, cũng chẳng phải mấy cái bánh thôi sao, muội muội đừng quá tự cao kẻo bánh không ngon lại không được vương gia yêu thương nữa!”

Nàng vừa nói vừa tiến gần, ép sát ả ta. Tay nàng lặng lẽ bỏ vào bột một loại hạt trắng gì đó rất nhiều. Sau khi xong, nàng mang khay đồ ăn về phòng, để lại Hàn Liễu Dung tức đến nắm chặt nắm đấm, cắn môi đến rỉ máu. Nha hoàn bên cạnh sợ ả ta còn cắn nữa thì rách môi nên ngăn cản, nhưng lại bị ả ta tát một cái vào mặt té ra đất. Nha hoàn vội quỳ xuống, sợ hãi dập đầu liên tục.

“Tiểu thư tha tội, nô tỳ sai rồi, tiểu thư bớt giận!” Nha hoàn run rẩy, van xin.

Kha Nguyệt về phòng liền gọi Thủy Nhược ra cùng nàng dùng cơm.

Một canh giờ sau, nàng đang nằm trên ghế dài suy nghĩ cách hạ bệ đại di nương và con gái bà ta thì nhị di nương bước vào. Vẻ nhàn thục hiền lành của bà làm nàng nhớ đến mẫu thân khi nàng còn là Triệu Quang Nguyệt. Bà ấy xúc động tiến đến xem xét thần sắc của nàng, giọng nghèn nghẹn:

“Nguyệt nhi! Con không ngốc nữa rồi, thật tốt!” Bà vừa nói vừa nắm tay nàng, xoa xoa, đôi mắt ướt đẫm. Nước mắt hạnh phúc của bà làm nàng bối rối, như đứa trẻ bị mắc tội nặng. Nàng ngồi dậy, lau đi nước mắt cho bà ấy, trong lòng lại ghen tị.

Nàng chua xót phận mình mà thầm ngưỡng mộ Kha Nguyệt: “Nàng Kha Nguyệt thật tốt, nàng ấy còn có người quan tâm, đúng là một người trong rủi lại có may.”

Chỉ tiếc cho bản thân nàng, một lòng vì muội muội mà thuận theo người nhà. Muội muội không muốn gả, nàng chiều theo mà gả cho Tạ Thiên Tư, tưởng rằng đó là may mắn, hóa ra lại là tai họa.

Nàng vì hắn mà không tiếc thân mình bảo vệ hắn khỏi đòn roi vô lý của hoàng hậu. Dù bị đánh tàn tạ, nàng vẫn che chở hắn, đến cùng lại bị đánh ngất. Năm đó, hắn làm nàng động lòng, lợi dụng sự thương cảm và tình yêu của nàng để sai khiến nàng về Triệu gia lấy Thủy Sơn Đồ của khu vực phía tây sắp xảy ra chiến tranh với Hung Nô. Nàng ngu ngốc đem bảo vật gia truyền dâng cho người ngoài, cuối cùng hắn lợi dụng Thủy Sơn Đồ tranh chức thái tử. Hắn ra sa trường 2 năm quay về, nhưng trong thời gian đó, người yêu của muội muội là Tạ Trạch Văn, thái tử, hoàng đế tương lai, trở thành kẻ phản nghịch. Ngài ta muốn đưa lại Thủy Sơn Đồ cho Triệu gia, nhưng bị Tạ Thiên Tư phát hiện giết chết, lập tội danh giết đệ đoạt vật bảo. Muội muội của nàng bị nạp vào cung làm phi tần, vì oán hận, đêm thị tẩm đem dao đâm hắn, đến cùng cũng theo chân Tạ Trạch Văn. Nàng không hận hắn, vì nghĩ muội muội làm trái đáng chịu tội.

Đến cùng, số giai nhân thành thân vì lợi ích cả hai cùng vào cung làm phi.

Hoàng hậu năm đó nay đã là thái hậu.

Thủy Sơn Đồ là bản đồ chỉ về các địa hình núi ở khu vực chiến tranh. Thủy ý chỉ nước, cũng có nghĩa là các con sông và biển. Ai có được bản đồ này sẽ thông thạo địa hình, dễ dàng tập kích quân địch.

Nàng tưởng rằng hắn là quân vương, ắt phải có hậu cung ba ngàn giai nhân. Nhưng nàng vì được sủng hạnh nhiều nhất nên mang thai liên tục. Nhưng mỗi lần mang thai là mỗi lần đau đớn mất con, hắn xao lãng việc bên cạnh nàng mà lo chính sự, gián tiếp hại chết con nàng.

Đêm đêm hắn thăm nàng nhưng lại mắng nàng, trách nàng không giữ nổi con. Nàng thất vọng, từ những lời cay nghiệt của hắn mà lạnh tình nát tâm. Nàng buồn lo nên không ăn uống điều độ, cơ thể suy nhược, mắc bệnh nan y. Dù không nhảy vực thì cũng sẽ chết. Nàng đúng là kẻ ngốc nhất.

Nhị di nương thấy nàng bần thần liền lo lắng hỏi: “Nguyệt nhi, con có sao không?” Bà vừa nói vừa lấy tay sờ trán nàng.

Nàng tỉnh lại, môi nở nụ cười rạng rỡ. Nếu như là Kha Nguyệt thật thì sẽ vùng vẫy khỏi tay bà ấy mà chạy đi tìm đại di nương để được bao bọc giả tạo, nhưng nàng là Quang Nguyệt, không thể bị vướng chân như Kha Nguyệt.

“Con không sao đâu ạ!” Nàng vui vẻ, hòa nhã trả lời bà.

Bà có chút tưởng rằng nàng thay đổi, nhưng không biết rằng đúng là nàng đã thay đổi, đổi hồn. Hồn của nguyên chủ đã đi về thiên giới hay âm ti nào đó rồi.

“Nguyệt nhi, con không sao là tốt. Di nương tặng con cái này!” Bà từ trong tay áo lôi ra một mảnh ngọc lục thạch trị giá ngàn lượng vàng, nhét vào tay nàng rồi nói: “Đây là mảnh ngọc mà ta gìn giữ cho con!”

Nàng nhìn mảnh ngọc, nhận ra nó chỉ có trong hoàng tộc, làm nàng nghi ngờ. Nàng lục lại ký ức của nguyên thân và biết rằng người trước mặt là trưởng công chúa của Trì Quốc.

Nàng há hốc mồm, không biết vì sao bà lại tặng vật này, nó là vật nghiệm thân hoàng tộc. Bà ấy trao cho nàng, chẳng phải muốn nàng một bước làm người ta biết nàng có hoàng tộc chống lưng sao? Nàng không muốn nói thêm, nhưng tò mò lại thôi thúc nàng.

“Di nương, vật này đáng giá như vậy sao có thể tặng tùy tiện. Con nghe biểu ca nói nó là vật hoàng tộc, xin lỗi con không nhận được.” Nàng vừa nói vừa trả lại ngọc cho Tạ Cẩm nhị di nương.

Nhưng bà lại đưa vào tay nàng rồi nói: “Ta không nhận lại được, đã tặng cho con thì không lấy lại nữa. Đây là lệnh bài ra vào cung ta lấy được từ phụ hoàng. Nay giao cho con để con ra vào cung thăm Lương Bắc Lục biểu ca của con… Thế nào?”

Nàng trợn mắt ngạc nhiên, biểu ca của Kha Nguyệt là Lương Bắc Lục?

Nàng sợ mình nghe nhầm liền hỏi lại.

“Di

nương… Người nói Lương Bắc Lục là biểu ca?” Giọng nói có vài phần nghi ngờ kèm theo bất ngờ.

“Là biểu ca mà con ngày nhớ đêm mong, vậy mà không nhớ tên… Bắc Lục biết chắc sẽ đau lòng lắm đó… haha”

Nàng không tin vào tai mình nữa, kẻ dồn nàng vào vực lại là biểu ca kiếp này, khiến nàng tạm thời không thể chấp nhận được.