Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Di nương Tạ Cẩm định nói thêm gì đó thì bị cắt ngang bởi một giọng nói chua ngoa vang lên.

“Trời ơi! Đồ tốt như vậy tỷ định đem đi làm chuyện xấu à… Chi bằng giao lại cho ta đi!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nàng liền đứng lên, chuẩn bị đón nhận màn kịch mà nàng sắp tạo ra. Đại di nương Lâm Phương cùng con gái bà ta, Hàn Liễu Dung, bước vào. Vừa vào, Liễu Dung đã giật lấy lệnh bài từ tay nàng, thậm chí còn định cướp luôn cái ngọc lục nàng đang cầm. Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng, giấu ngọc lục ra sau lưng, rồi lấy lại bình tĩnh, khàn giọng lên tiếng.

“Muội đây… là muốn cướp đồ?” Nàng nói một câu đầy khí thế đe dọa. Nhưng Liễu Dung vẫn không dừng lại, cứ như một khúc gỗ không biết ngượng mà giành đồ của nàng. Trong lúc giằng co, nàng tiện tay tát vào mặt ả, khiến ả la toáng lên, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào nàng.

Vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như băng, nàng không nói không rằng, giật lại lệnh bài từ tay ả. Lâm Phương thấy con gái bị đánh liền giơ cao tay định đánh nàng, nhưng lại thấy sắc mặt nàng không có vẻ gì là sợ hãi. Nàng còn ngẩng cao mặt lên, kiêu ngạo vô cùng. Bà ta nghĩ không thể dùng sức mạnh được thì dùng lời lẽ công kích.

“Ây dô! Con cũng đâu có tình có ý với Thất Vương đâu. Với lại người ta cũng sắp thành hoàng đế rồi. Một đứa ngốc từ nhỏ không biết cầm kỳ thi họa như con làm sao có thể xứng được, đúng không?” Bà ta chưa nói hết câu đã nhận một cái tát trời giáng từ nàng.

Tiếng “chát” vang lên khắp phòng. Những người làm bên ngoài cũng nghe thấy. Thủy Nhược đang tưới hoa, nghĩ Tiểu Thư nhà mình bị bắt nạt, liền vội chạy vào thì thấy một kẻ ôm mặt, một kẻ trợn mắt nhìn tiểu thư nhà mình. Còn tiểu thư của cô lại đứng thẳng, cao lãnh nói:

“Dù bản tiểu thư không xứng thì một thứ thiếp như bà và một ả con thứ như cô ta có quyền lên tiếng giáo huấn ta chắc! Hừ, ta khinh.” Giọng nàng trầm lắng và uy quyền, khiến mọi người trong phòng đều sững sờ, kinh ngạc nhìn nàng với ánh mắt khó tin.

Gương mặt vốn thanh tú của Liễu Dung giờ đây méo mó, đỏ bừng vì bị tát. Nhìn nàng ta thêm một chút cũng buồn nôn, nàng quay lưng đi về phía ghế, ngồi xuống điềm tĩnh uống trà, giọng nàng lại vang lên:

“CÚT!” Dù chỉ một từ, nhưng cũng đủ khiến hai mẹ con Lâm Phương phải vội vàng rời đi. Bộ dáng của họ làm Thủy Nhược bật cười. Nàng thấy vậy liền ra hiệu bảo cô ấy im lặng.

“Suỵt! Sắp có chuyện vui hơn.” Nàng nói với vẻ thần bí, làm Thủy Nhược tò mò không thôi. Nhị di nương thấy nàng Kha Nguyệt thay đổi, vui vẻ nựng má nàng một cái rồi rời khỏi phòng.

Một lúc sau, nàng cùng Thủy Nhược ra hoa viên dạo. Thấy Liễu Dung đang nhìn Tạ Lăng Phong ăn bánh do ả ta làm, nàng không thể nhịn được cười khi nghĩ đến trò vui mà nàng đã bày ra trước đó hai canh giờ. Thủy Nhược vẫn không hiểu chuyện gì, chỉ im lặng nhìn theo hướng mắt nàng.

Tạ Lăng Phong nhăn mặt, vừa nuốt xuống đã cao giọng mắng nhiếc Liễu Dung. Nàng đứng từ xa, thầm cười trong lòng. Thủy Nhược giờ mới hiểu, hóa ra chuyện vui nàng nói là cái này.

Thủy Nhược vui vẻ, thầm mắng Liễu Dung: “Hóa ra đây là chuyện vui… haha… đáng đời… kẻ cướp phu bị mắng đáng lắm.” Cô đẩy hết sự hả dạ vào lời nói của mình: “Hừ! Đáng đời!”

Liễu Dung thấy có người, liền dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Thủy Nhược. Nếu không phải có Tạ Lăng Phong ở đây, ả đã cho người đánh chết Thủy Nhược rồi. Nàng Kha Nguyệt thấy bị phát hiện, liền đi tới chào hỏi.

“Thần nữ Hàn Kha Nguyệt, trưởng nữ Hàn Gia, tham kiến Vương gia.” Nàng vừa nói, vừa nhìn Hàn Liễu Dung tỏ ra sợ hãi, lùi về phía sau.

“Thủy Nhược còn nhỏ, không giữ được ngôn từ khiếm nhã, vị chủ nhân như ta thay mặt nàng ấy xin lỗi muội muội.” Nàng tỏ ra yếu đuối trước mặt Tạ Lăng Phong. Chân mày ngài ta co lại, gương mặt anh tuấn giờ đây hung dữ.

Ngài ta thấy vị hôn thê sắp cưới của mình lại làm người khác sợ hãi thì tức giận. Đập mạnh tay xuống bàn đá, chiếc bàn vỡ nát. Nàng biết hắn từng ra chiến trường, học võ ở doanh trại, có thiên phú nên sức mạnh hơn người, nhưng nàng phải tỏ ra yếu thế. Nàng sợ hãi quỳ xuống, Thủy Nhược cũng quỳ theo.

“Vương gia bớt giận… Nếu người không thích thần nữ… thần nữ… lập tức cút đi!” Nàng vừa nói, vừa ngước lên nhìn Tạ Lăng Phong. Thấy tay hắn bị thương, nàng tháo băng buộc tóc đơn sơ, tóc xõa dài, nhan sắc tuyệt mỹ khiến Lăng Phong đứng hình. Nàng buộc miếng vải vào tay hắn, siết chặt ngăn máu chảy ra. Xong, nàng lùi về sau, vẫn quỳ. Bỗng dưng hắn lên tiếng.

“Cút!” Giọng hắn có vẻ tức giận. Nàng tưởng kế hoạch thất bại, định rời đi thì lại nghe hắn gọi lại.

“Không bảo nàng, ta bảo nàng ta.” Khi nàng quay đầu lại, thấy Liễu Dung hầm hực không chịu đi. Tạ Lăng Phong quát lớn, ả mới không cam tâm rời đi. Lúc đi, ả cố tình đụng vai nàng. Nhưng nàng không để ả dễ dàng đi, quay lại tỏ vẻ muốn giải thích, nhưng lại nhanh như cắt nắm tay ả đẩy mạnh, khiến mình ngã ra sau. Tạ Lăng Phong thấy nàng sắp té, liền bay tới đỡ. Ả Liễu Dung đứng đơ, mặt đần ra. Thủy Nhược xém cười, nhưng lấy lại tinh thần, chạy tới đỡ nàng.

Thủy Nhược khóc lóc, than thở: “Nhị tiểu thư thật độc ác! Lúc tiểu thư nhà ta còn ngốc đã bắt nạt, nay tiểu thư mới hết ngốc lại mắc bệnh phong hàn chưa khỏi, nhị tiểu thư lại nhẫn tâm như vậy, đúng là kẻ độc ác vô độ mà!” Giọng cô run run, khóe mắt lóe lên tia nước.

Tạ Lăng Phong thấy giọt nước mắt, lòng tức giận lạ kỳ. Nàng Kha Nguyệt thấy tiến triển tốt, liền vờ ngất. Tạ Lăng Phong thấy nàng ngất, liếc ả ta, rồi gọi thái y.

Hắn bế nàng lên, chạy về phòng. Đặt nàng lên giường. Phía ngoài, Hàn Liễu Dung tức giận nghiến răng, đôi mắt đỏ lên vì phẫn nộ, nắm chặt tay đến rỉ máu.

Một lúc sau, thái y chẩn bệnh, biết nàng không có gì nguy hiểm, kê đơn thuốc phong hàn và vài loại dược bổ. Rồi rời đi, lúc đi còn liếc Hàn Liễu Dung một cái tỏ thái độ không ưa. Nàng thấy Tạ Lăng Phong ở bên liền muốn cảm tạ, nhưng hắn đẩy nhẹ nàng xuống, nói:

“Không cần! Sức khỏe nàng không tốt, không cần hành lễ.” Hắn nói với vẻ lo lắng.

Trong lòng nàng thoáng chốc vui vẻ, cười tươi tắn: “Không sao!”

Vẻ ngoài nàng hơi đượm buồn, nhưng bên trong thầm cười khinh nghĩ:

“Hừ! Đây chỉ là vở kịch trả thù. Vẫn còn nhiều điều thú vị lắm. Từng người các ngươi cứ từ từ nếm trải mùi vị trả thù của ta thay cho nguyên thân. Đây mới chỉ là

khởi đầu thôi!”