Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ngôn Tình THANH LÊ Chương 14

Chương 14

10:55 sáng – 12/08/2024

14.

Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Tôi thành công tốt nghiệp.

Ở thành phố S ba năm, tôi vẫn thích nghi với thời tiết của thành phố mà tôi từng làm việc, vì vậy Giang Úc Bạch cũng không chuyển nhà, suốt hai năm chạy qua chạy lại.

Ngày tôi trở về thành phố cũ, vừa hay có tuyết rơi.

Đồng nghiệp cũ Linh Linh và bạn trai cô ấy đến sân bay đón tôi.

“Nhìn xe chúng tôi mới mua này! Cuối cùng chúng tôi cũng không phải chịu gió chịu mưa nữa.”

Tối nay Giang Úc Bạch ở nhà, tôi lẽ ra nên về thẳng nhà.

Nhưng sếp cũ đột nhiên liên lạc, hỏi tôi có muốn quay lại công ty làm việc không.

Tất nhiên đó chỉ là một câu thăm dò, và cô ấy đưa ra mức lương cao hơn vài năm trước, nhưng vì tôi và Giang Úc Bạch sắp có chuyện vui, nên cô ấy không chắc liệu tôi có muốn quay về làm việc không.

Linh Linh ngồi trong xe nhiệt tình nói: “Nếu như tôi là cậu, mỗi ngày tôi đều nằm trong nhà, để cho chồng kiếm tiền.”

“Sao phải ra ngoài chịu khổ chứ.”

“Đúng rồi, cậu có muốn tiếp tục làm phóng viên ba hoa lá cải không?”

“Không, tôi định làm tin tức xã hội. Khả năng lớn sẽ không liên quan tới chuyện trong giới giải trí.”

Vì phải trải qua những chuyện trong quá khứ, tôi muốn giúp đỡ cho những người phải chịu đựng nhiều ấm ức trong tương lai.

Sau khi ăn tối với sếp, công việc cơ bản đã xong.

Khi về đến nhà, đã gần mười một giờ.

Vừa bước vào, tôi đã bị Giang Úc Bạch ôm từ phía sau.

Giọng anh ấy vẫn còn ngái ngủ.

“Xong hết chưa?”

“Ừ, xong rồi.”

Sau đó tôi liếc thấy chiếc bánh trên bàn.

Và các món ăn đã nguội.

“Anh chưa ăn cơm à?”

“Anh chờ em.”

Tôi cảm thấy có chút áy náy nói, “Em xin lỗi…”

“Hửm?”

Giang Úc Bạch đặt quà vào tay tôi, “Tại sao lại nói vậy?”

“Vì tháng sau em có thể phải đi du học, không biết sẽ đi bao lâu…”

Giang Úc Bạch dừng lại vài giây, nói, “Chuyện này không phải chuyện cần xin lỗi.”

“Rõ ràng chúng ta vừa mới gặp nhau.”

Tôi có chút không nỡ ôm lấy Giang Úc Bạch.

Giang Úc Bạch ừ một tiếng, mang theo ý cười, “Hóa ra là không nỡ xa anh, vậy thì đưa anh đi cùng nhé?”

Giang Úc Bạch nói đi cùng, là thật sự đi cùng.

Tôi đi Châu Âu vài năm.

Giang Úc Bạch cũng theo tôi ở Châu Âu vài năm.

Dù album mới của anh vẫn liên tục được phát hành, nhưng tần suất xuất hiện cũng giảm đi nhiều.

Fan hâm mộ của Giang Úc Bạch đều gọi anh là “Kẻ si tình”.

Khi người khác hỏi, anh chỉ nói đang ở nước ngoài theo đuổi vợ.

Nháy mắt ba năm nữa lại trôi qua.

Nhờ thành tích xuất sắc, tôi được điều về nước, vào làm việc ở đài phát thanh.

Cùng ngày, Giang Úc Bạch về nước, làm chấn động cả làng nhạc Trung Quốc.

Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trong sân bay.

Một người là phát thanh viên tin tức nổi tiếng, một người là thiên vương âm nhạc.

Fan đến đón suýt làm tắc nghẽn đường sân bay.

Khi ra khỏi nhà ga, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng người đàn ông.

“Mày đã bị đàn ông chơi nát rồi! Còn ra vẻ thanh cao gì chứ?”

Tôi nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thấy một cô gái đang đi sau người đàn ông, cúi đầu, thận trọng xin lỗi.

Đột nhiên người đàn ông tát cô ấy một cái.

Thấy tôi dừng lại, Giang Úc Bạch cũng dừng lại.

Theo ánh mắt tôi, nhìn về phía người đàn ông.

“Ồ, chẳng phải là ông chủ của giải trí Trung Tinh sao? Ông ta tai tiếng lắm. Nghe nói còn có rất nhiều giao dịch mờ ám.”

Giang Úc Bạch nói.

Tôi im lặng vài giây, Giang Úc Bạch liền hiểu ý: “Biết rồi, em lại muốn đi đào tin tức phải không?”

Nếu làm tốt tin tức này, nó sẽ trở thành một bước ngoặt lớn của tôi ở trong nước.

Quản lý của Giang Úc Bạch có vẻ khó xử, “Nhưng các fan đều muốn hai người ngọt ngào tương tác, có được độ hot này, hai người có thể tiến xa hơn.”

Giang Úc Bạch cười đẩy tôi một cái: “Đi đi, tối nay anh đợi em về ăn cơm.”

Anh đứng dưới ảnh đèn, nhẹ nhàng mỉm cười.

Tôi nhận micro từ đồng nghiệp, hôn anh một cái, “Cảm ơn, em yêu anh.”

Tôi xoay người dẫn theo anh quay phim, đi về phía biển người.

Nhiều năm sau, tôi đạt đến đỉnh cao trong ngành.

Có người hỏi Giang Úc Bạch về bản tin tức gây chấn động giới báo chí của tôi năm đó, “Thầy Giang, lúc đó anh chắc chắn rằng, cô ấy nhất định làm được? Anh không thấy lo lắng sao?”

“Tôi không lo.”

Giang Úc Bạch cười nói, “Bởi vì Hạ Thanh Lê mà tôi biết, là người tuyệt vời nhất.”