Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 15

2:37 chiều – 15/07/2024

Giang Thầm buông tay Hồ Trân Trân ra, ngồi lặng lẽ bên cạnh.

Hồ Trân Trân liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhiên có chút tò mò.

[Có thật chỉ là một điểm thôi sao?]

Cô vừa xoa đầu vừa nắm tay, giọng điệu còn dịu dàng như thế mà đứa trẻ không hề động lòng xíu nào.

Hồ Trân Trân nhìn Giang Thầm với ánh mắt phức tạp.

Không hổ là ảnh đế trẻ tuổi nhất, từ nhỏ đã có thiên phú diễn xuất, cô cứ ngỡ rằng Giang Thầm đã bắt đầu dựa dẫm vào mình, kết quả lại bị độ ưa thích 1 điểm vả mặt.

Giang Thầm chú ý tới ánh mắt của Hồ Trân Trân, dè dặt nhìn cô một cái.

Hồ Trân Trân lập tức nở nụ cười.

Được rồi, cho dù cậu có diễn hay không, cũng vẫn là một đứa trẻ.

“Sao vậy Tiểu Thầm, con say xe sao?”

Giang Thầm lắc đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu đang quan sát con đường bên ngoài.

Giang Thầm từng xem qua phim truyền hình, cảnh sát thường nhớ kỹ con đường, dù bị bắt cóc, họ cũng có thể tìm đường trở về.

Giang Thầm theo bản năng cũng làm như vậy.

Khi tới biệt thự, từ trên xe bước xuống, cái đầu nhỏ bé của cậu đã hiểu tại sao cậu muốn làm vậy.

Cậu muốn rời đi.

Ngôi nhà trước mắt lớn hơn tất cả những ngôi nhà mà cậu từng ở, nhưng Giang Thầm lại không có biểu cảm vui mừng trên mặt khi bước vào nhà.

Càng thấy Hồ Trân Trân giàu có, cậu càng cảm thấy khó trả hết nợ công ơn nuôi dưỡng của cô.

Giang Thầm lặng lẽ ghi nợ, cậu đã nợ mẹ kế 50.000 tệ, bây giờ sống trong biệt thự lớn như vậy, mỗi ngày cậu sẽ nợ mẹ kế của mình rất nhiều tiền.

Cứ thế, chưa đến tuổi trưởng thành, cậu đã bị nợ nần đè nặng mệt mỏi.

Giang Thầm hít một hơi thật sâu.

Không được, cậu không thể sống trong biệt thự này dù chỉ là một ngày.

Còn về bệnh tâm thần của mẹ kế, nhìn qua không nghiêm trọng lắm, chờ khi cậu lớn lên, cậu sẽ giúp tìm bác sĩ chữa trị cho cô trong khả năng của mình.

Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng hít sâu của cậu, theo bản năng cho rằng cậu đang kinh ngạc, cô ưỡn ngực ra khoe khoang.

“Thế nào, biệt thự của mẹ đẹp không?”

“Đẹp, đẹp ạ.” Giang Thầm bật chế độ khen lấy lệ.

Hồ Trân Trân không cảm nhận được cảm xúc dao động nhỏ của cậu, cô đang đắm chìm trong chuyến tham quan biệt thự của mình.

Đây là khu biệt thự xa hoa nhất thành phố S, hai năm trước vừa mới xây xong, có thể vào ở đây đều là người có tiền có quyền.

Những nhà giàu mới nổi dù muốn mua nhà ở đây cũng không dễ dàng gì.

Hồ Trân Trân vừa đi, Trứng Vàng Nhỏ trong đầu đã giúp cô giới thiệu tình huống nơi này.

[Cho nên, ký chủ thật sự rất may mắn, ngài đã rút được ngôi biệt thự tốt nhất!]

Hồ Trân Trân híp mắt cười, tò mò hỏi nó: [Tiểu Kim, mày nói căn nhà này cần phải có quyền có tiền có thế mới có thể mua được, vậy tao mua căn biệt thự này kiểu gì?]

Hai tay Trứng Vàng Nhỏ vỗ vỗ vào thân hình tròn trĩnh của mình: [Hệ thống đã sắp xếp cho ngài, thân phận hiện tại của ngài là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hồ vừa mới chuyển tới từ phương Nam, trong tiềm thức của mọi người, nhà họ Hồ rất có quyền có tiền, tự nhiên sẽ có tư cách mua.]

[Thì ra là thế.] Xem ra tiền của hệ thống cũng cần phải áp dụng quy tắc trên thế giới, Hồ Trân Trân đã hiểu.

[Vậy phía nam thật sự có một nhà họ Hồ sao?]

Tiểu Kim gãi gãi đầu: [Chuyện này tôi không rõ lắm.]

Ngay cả hệ thống cũng không rõ ràng, huống hồ là những người giàu có ở thành phố S, Hồ Trân Trân cảm thấy mình đã bắt được điểm mù.

Nhưng đối với cô, danh tính bịp bợm này tạm thời không quan trọng.

“Đi thôi, Tiểu Thầm, mẹ dẫn con đi chọn phòng.”

Biệt thự có tổng cộng bốn tầng, tầng hầm là gara, diện tích 400 mét vuông, phòng của chủ nhà chủ yếu tập trung ở tầng hai hoặc ba, đi cầu thang bộ và thang máy đều được.

Hồ Trân Trân bước lên cầu thang bộ với thái độ muốn chiêm ngưỡng căn nhà.

Phòng ngủ chính ở tầng ba đã được sắp xếp xong, Hồ Trân Trân không cảm nhận được niềm vui chọn phòng, vì vậy cô chỉ có thể cùng Giang Thầm trải nghiệm.

Nhưng Giang Thầm, người đang nắm tay cô lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.

Cậu đang quan sát địa hình, xem phòng nào dễ dàng chạy trốn nhất.

Điều này thật quá khó khăn với một đứa trẻ 8 tuổi.

Giang Thầm chưa được đào tạo bài bản, cũng chưa từng được đọc sách liên quan, nên chỉ dựa vào trực giác của mình để phán đoán.

Vì vậy cậu chọn một căn phòng có cửa sổ lớn.

“Căn phòng này…”

Giang Thầm chỉ nói ba chữ này, quản gia liền hiểu ý cậu.

“Cậu chủ nhỏ muốn chọn phòng này sao? Để tôi giới thiệu một chút về căn phòng này nhé.”

“Đèn trong phòng này là loại ẩn, công tắc được đặt ở đầu giường của cậu chủ, thuận tiện cho việc bật tắt trước khi đi ngủ…”

Hồ Trân Trân đặt hai tay lên bệ cửa sổ, nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Từ đây có thể nhìn thấy hồ nước trong khu biệt thự và công viên nhỏ ven hồ, phong cảnh rất đẹp.

Cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp có thể chữa lành tâm hồn con người, khóe môi Hồ Trân Trân bất giác nở nụ cười.

Bây giờ Giang Thầm chỉ cao đến eo cô, hai tay bám vào mặt cửa sổ thủy tinh, để lại hai dấu tay mờ mờ.

Có vẻ như cậu rất thích căn phòng này.

Hồ Trân Trân yên tâm, tạm thời giao Giang Thầm cho quản gia, tự mình đi sang phòng khác.

Sau khi cô rời đi, Giang Thầm quay mặt đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không lộ ra chút nào khát khao hay mong chờ, chỉ có sự lo lắng không nên có ở trẻ con.

Trần Khai nhìn thấy vậy, nụ cười vẫn không thay đổi, nhưng ghi nhớ điều này.

“Tôi dẫn cậu chủ đến phòng giải trí chơi một chút nhé.”

Buổi tối, bảo mẫu đã nấu xong bữa ăn.

Giang Thầm ăn cơm xong, đột nhiên lộ ra dáng vẻ nghịch ngợm của một đứa trẻ.

“Mẹ ơi, con có thể ra ngoài đạp xe không?”

Đây là lần đầu tiên Giang Thầm chủ động gọi mẹ.

Ba cậu là Giang Hoa – người đàn ông lăng nhăng, mẹ ruột của cậu thì cô không rõ, có lẽ là một người đẹp, Giang Thầm tuy gầy gò nhỏ bé, nhưng có gen của ba mẹ nên cũng rất đẹp trai.

Bây giờ cậu cố tình nở một nụ cười dễ thương ngoan ngoãn, càng có thể khiến người khác mềm lòng.

Hồ Trân Trân nhanh chóng điều chỉnh kế hoạch nuôi con của mình.

“Quả nhiên là phải dịu dàng, Giang Thầm bây giờ cười vui vẻ như vậy, chúng ta phải để thằng bé cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân, hoàn toàn mở rộng trái tim với mẹ kế như tôi.”

Trứng Vàng Nhỏ gật đầu đồng ý: [Ngài nói đúng, Giang Thầm bây giờ chắc chắn đang cực kỳ vui vẻ.]

“Đương nhiên rồi, bây giờ mẹ sẽ nhờ chú Trần mua cho con một chiếc xe đạp nhỏ nhé!”

Ngay từ giây phút Giang Thầm mở miệng, quản gia đứng bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, khi Hồ Trân Trân ngẩng đầu liền gật đầu với cô.

Trứng Vàng Nhỏ luôn chú ý đến Giang Thầm, sau khi phát hiện cậu lại nở nụ cười, lập tức kích động mở miệng.

[Ký chủ, Giang Thầm lại

 cười, cậu ấy dường như vui vẻ hơn!]

[Bây giờ cậu ấy chắc chắn rất ỷ lại vào ngài, không chừng giá trị độ ưa thích sắp tăng rồi!]

Hồ Trân Trân chờ đợi một lúc.

[Thế nào rồi? Độ ưa thích có tăng không?]

Trứng Vàng Nhỏ lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên đầu: [Chúng ta có lẽ cần cho nam chính nhỏ một chút thời gian.]

Nhưng nụ cười vừa rồi của Giang Thầm quả thật là rất vui vẻ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười biến mất.

Từ khóe mắt, cậu nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hồ Trân Trân, trong lòng cũng trở nên nặng nề.

Mẹ kế dường như rất thích cậu, nếu cậu bỏ đi, tinh thần của dì ấy nhỡ đâu lại càng tệ hơn thì sao?

Giang Thầm có chút không nỡ, nhưng rồi cậu ép mình nhớ lại cái tát của mẹ kế, và chặt đứt sự không nỡ trong lòng.

Dù sao cậu ở đâu cũng chỉ có thể trở thành một gánh nặng, cần gì phải liên lụy đến mẹ kế.

Giang Thầm nhớ lại những gì cậu nghe lén trong nhà bếp lúc chiều.

Hai bảo mẫu kia khi nói chuyện không cố ý hạ thấp giọng, Giang Thầm đứng bên ngoài nghe rõ ràng.

“Bà chủ sao đột nhiên mang theo một đứa bé về?”

“Cô không biết sao, đứa bé kia là con riêng của chồng cô ấy lúc trước.”

“Con riêng? Không phải cô Hồ còn chưa tổ chức hôn lễ sao?”

Nói đến Hồ Trân Trân, bảo mẫu hạ giọng: “Ôi, vừa mới lĩnh chứng thì tên đàn ông kia chết, kết hôn hay chưa kết hôn cũng không khác gì, đứa nhỏ kia là con riêng của người đàn ông kia, cô Hồ nhân từ mới mang về nuôi.”

“Thật sao, đây chẳng khác nào nhặt được của nợ!”

“Nhưng mà bà chủ nhà mình có tiền, nhà người bình thường như chúng ta làm sao có thể nuôi cái gánh nặng này.”

“Tôi thấy đứa con riêng kia, dáng vẻ gầy gò nhỏ nhắn sắc mặt lại không tốt, có khi là có bệnh gì đó?”

“Chắc là vậy, dù trông như thế nào thì chắc chắn có bệnh, nếu không phải không muốn dính vào pháp luật, tôi muốn cho chút thuốc trừ sâu vào, coi như giúp cậu ấy sớm thoát khỏi thống khổ.”

“Thôi, dù sao cũng phải chờ một chút, cô Hồ còn chưa nuôi được hai năm đã chết, người ta nhất định sẽ bàn tán ngoài khắc chồng còn khắc người trong gia đình.”

“Muốn trách thì cũng có thể trách cô Hồ nuôi phải tên ốm yếu này.”

Nói tới đây, giọng điệu của hai bảo mẫu nhẹ nhàng, hàm chứa nụ cười.

Giống như tạo ra tai tiếng cho chủ nhân, có thể khiến mình hạnh phúc.

Giang Thầm còn nhỏ tuổi, không hiểu vì sao hai người đó lại cười, nhưng cậu nhạy bén nhận ra sự ác ý trong đó.

Chính cậu đã gây ra ác ý này.

Nếu như cậu không có ở đây, mẹ kế cũng không cần bị hai người này chê cười, cậu coi như là giúp cô một chuyện đi…

Nhớ tới chuyện này, miệng Giang Thầm lập tức mím chặt.

Dịch vụ của khu nhà giàu rất nhanh chóng, chưa đến nửa giờ, chiếc xe đạp thiết kế riêng cho trẻ em đã được gửi đến.

Loại xe trẻ em này có hai bánh xe phụ trợ phía sau, giúp trẻ cân bằng và không dễ bị ngã.

“Con đi chơi đây!”

Giang Thầm nghiêm mặt, chào tạm biệt Hồ Trân Trân.

Người lớn làm biểu cảm như vậy có vẻ nghiêm túc, nhưng một đứa trẻ tám tuổi làm ra, Hồ Trân Trân chỉ cảm thấy cậu đáng yêu.

“Phải cẩn thận một chút nha, đừng để ngã.”

Hồ Trân Trân xoa đầu cậu, dặn dò một câu.

Hốc mắt Giang Thầm lập tức ươn ướt, mím môi “Vâng” một tiếng, sau đó đẩy chiếc xe đạp mới mua đi ra ngoài cổng, không quay đầu lại.

Hồ Trân Trân cảm giác được tâm trạng của cậu khác thường.