Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 5

10:02 chiều – 12/07/2024

Nhận biết rõ tình hình, Khương Lê nhanh chóng lên tiếng trước khi Thân Ung kịp mở lời:

– Ca ca đã từ chối phủ trạch mà Lễ bộ sắp xếp. Chút nữa chúng ta định đi chọn mua trạch viện, mong Thân tướng giao chìa khóa rương tiền cho ta.

Thân Ung không ngờ rằng mình chỉ vắng mặt một chút, mà hai huynh muội này lại tự ý quyết định từ chối chỗ ở của Lễ bộ.

Hai đứa nhóc ngu ngốc!

Ông ta lập tức lên tiếng không kiêng nể:

– Hai vị công tử sao lại không hỏi qua tại hạ? Chi phí ăn uống trên đường, nơi nào không cần tiền? Quốc quân lấy tiền trong quốc khố để chuẩn bị ngân lượng tiến cống Đại Tề, quốc khố trống rỗng, ngân lượng vốn dùng cho hai vị vương tử cũng không còn nhiều, số tiền còn lại, đâu đủ để mua phủ trạch? Đúng là suy nghĩ viển vông!

Khương Chi lập tức áy náy, cảm thấy mình không nên để muội muội tự ý quyết định, khiến phụ vương thêm gánh nặng. Nhưng lời đó không qua mặt được Khương Lê.

Nàng lắng nghe Thân Ung kêu khổ, sau đó chậm rãi nói:

– Nếu ta nhớ không nhầm, trước khi lên đường, phụ vương ban cho chúng ta một trăm thỏi vàng ròng. Từ đó đến đây, chúng ta đi đường bộ, qua nước Lương, Yến, Trần, đều có giá cả chi tiêu ngang với Ba quốc. Nhưng vì ăn không quen đồ ăn, chúng ta chỉ ăn thịt khô và bánh nướng mang theo. Thân tướng quân thì xa hoa hơn, phái thị vệ mua thịt dê. Dọc đường mất nhiều nhất năm con dê, nếu quy ra vàng, còn chưa đến một thỏi. Ngươi hộ tống chúng ta, cũng được cấp ngân lượng chi tiêu, sao lại nói hết hơn nửa số tiền phụ vương ban cho chúng ta mua phủ trạch cơ chứ?

Tính toán rõ ràng như vậy, không giống vương nữ được nuông chiều trong cung, mà như thương nhân tính toán tỉ mỉ chi tiết.

Thân Ung không ngờ vị vương nữ này, ngày thường được nuôi dưỡng trong cung, lại thông thạo mọi chuyện như vậy, nhất thời nghẹn lời. Ông ta dựa vào việc hiện tại đang ở xa Ba quốc, vương tử vương nữ không có thực quyền gì, chỉ cậy mạnh nói:

– Tiểu công tử ở trong cung, làm sao biết được giá cả hàng hóa? Ta nói đã tiêu, tức là đã tiêu!

Khương Lê cười khẽ, lúc này nàng đã lau đi lông mày thô to, khôi phục vẻ ngoài anh tuấn. Nàng hất cằm, lạnh lùng nói:

– Thân tướng quân, ngươi nghĩ rằng ở Tề quốc, cách xa Ba quốc, ngươi liền thành “nhất ngôn cửu đỉnh” sao? Hiện tại trong tửu quán, có chất tử các quốc gia khác. Ngươi cứ khẳng định như vậy, có tin ta ở ngay tại đây, ôm đùi ngươi khóc lớn, van xin ngươi đừng cắt xén ngân lượng của huynh đệ chúng ta không?

Thân Ung tức giận, trợn mắt nói:

– Tiểu công tử, sao ngài lại nói vậy?

– Ngươi nên biết Ba quốc ta mạnh về kinh thương buôn bán, huynh đệ chúng ta ở kinh thành sống cơ cực, ngay cả ngân lượng xây trạch viện đều bị tướng quân hộ tống ăn chặn. Hôm nay nếu ngươi không giao bạc ra, huynh đệ chúng ta ngày mai sẽ lên phố lớn thành Lạc An treo biển xin cơm làm ăn mày! Chuyện cười lớn như vậy, ngươi nghĩ phụ vương ta không biết sao? Phụ vương coi trọng thể diện, có tin nổi mấy lời ma quỷ rằng năm con dê giá trăm thỏi vàng không?

Nói xong, Khương Lê đột nhiên nhào tới, ôm đùi Thân Ung kêu lên.

Thân Ung không ngờ tiểu nữ này không biết lễ nghi, như phường đầu đường xó chợ, dọa ông ta vội vàng hét to:

– Vương tử làm gì như thế, ngân lượng kia đích thực tiêu hết rồi. Ta sẽ lấy tiền của mình bù vào cho huynh đệ hai người.

Đúng lúc này, một giọng nói phía sau Khương Lê vang lên:

– Đã đến mức này, ta thay mặt hai vị vương tử Ba quốc làm chứng, mời tướng quân đừng nuốt lời!

Huynh muội Khương thị quay lại, hóa ra là vương tử Lưu Bội của Lương quốc.

Ban đầu hắn đến dùng cơm, đúng lúc bắt gặp chuyện cười này, không rõ hắn nghe bao lâu rồi.

Thân Ung nhận ra đây là vương tử Lương quốc láng giềng với Ba Quốc. Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, chỉ có thể ngoan ngoãn giao chìa khóa, đưa trả một trăm thỏi vàng cho huynh muội Khương thị.

Trong lòng ông ta thầm mắng chửi: “Tưởng việc hộ tống là dễ, không ngờ khó nhằn vậy! Đầu tiên bóp méo nội dung quốc thư, đổi thành vương tử, sau đó số tiền kiếm chác cũng mất hết. Giờ phải mau về Ba Quốc, phái người giết chết nữ nhân này cho hả giận!”

Thân Ung ngầm hạ độc kế rồi hầm hừ rời đi.

Khương Chi giờ mới phản ứng lại, thấy trình độ than nghèo tố khổ của Thân tướng quân thật giỏi. Hiện biên cảnh giữa Ba quốc và Lương quốc vẫn yên bình, coi như láng giềng, nên sau khi Thân Ung rời đi, Khương Lê liền cảm ơn Lưu Bội.

Lưu Bội mỉm cười chắp tay nói:

– Chỉ là tiện tay, không cần cảm ơn. Ngược lại công tử tiểu Khương khiến người ta khâm phục.

Khương Lê ngước mắt nhìn hắn, thấy “tổ phụ” đang nhìn lông mày của mình, khóe miệng nhếch lên cười.

Lưu Bội tướng mạo nhã nhặn, không so được với yêu nghiệt Phượng Phi Vũ, nhưng cũng tuấn dật. Nếu nhìn bề ngoài, đây là một công tử nho nhã, không có nửa điểm âm trầm xảo trá, chiếm đoạt nước láng giềng.

Nàng hiểu ánh mắt kia của hắn có ý gì, rõ ràng cười mình trước sau biến hóa lớn. Nhưng có sao, nữ nhân được vẽ mày, nam nhân cũng được “trang điểm” trước khi gặp quân vương.

Khương Lê đối với kẻ xâm lược đất nước mình không có nhiều cảm tình, chỉ chắp tay lấy lệ tỏ lòng biết ơn.

Nhưng Khương Chi ngược lại vui vẻ, khi Lưu Bội đề nghị mấy ngày nữa sau khi họ sắp xếp xong, sẽ mang bằng hữu tới Khương phủ làm khách, Khương Chi vui vẻ đồng ý.

Khương Lê đứng cạnh nghe, nhíu mày nhưng không ngăn cản.

Kiếp trước, ca ca sống túng quẫn, y phục tầm thường, không được người trong thành Lạc An hỏi thăm, chứ đừng nói đến nhân vật nổi bật trong đám chất tử quan tâm.

Trong nhóm chất tử này, phần lớn trở về làm con thừa tự, hoặc kế thừa vương vị, nói họ tới thành Lạc An làm con tin, chẳng bằng nói rằng họ tới đây để học hỏi và kết giao bằng hữu.

Lưu Bội, mẫu thân hắn là công chúa Tề quốc, em gái ruột của Tề vương. Hắn đến Tề quốc làm con tin, như về nhà ngoại làm khách.

Vì mẫu thân hắn là công chúa Tề quốc, hắn có nhiều mối quan hệ, mấy năm ở Lạc An tiệc tùng không ngừng.

Kiếp trước ca ca không có cơ hội kết giao nhân vật phong vân như vậy.

Khương Lê hi vọng kiếp này ca ca thay đổi, không muốn huynh ấy sống thu mình. Nàng biết rõ Lưu Bội là lang sói chiếm đoạt Ba quốc, nhưng hiện tại hắn chưa mọc nanh vuốt, ca ca có thể kết giao với nhân vật tiếng tăm khác cũng tốt.

Sau khi định thời gian, hai huynh muội đi lấy rương ngân lượng.

Thân Ung cố ý lưu lại thị vệ thân tín bên cạnh hai huynh muội, âm thầm dặn dò vài câu, sau đó hầm hừ lên đường về nước.

Trước khi đi, ánh mắt hắn hung tợn nhìn Khương Lê, khiến nàng cảnh giác.

Kẻ bụng dạ hẹp hòi như Thân Ung sẽ không từ bỏ ý đồ. Những thị vệ ông ta để lại cũng không đáng tin, sớm muộn phải đổi.

Nghĩ đến việc này, Khương Lê cùng ca ca đi xem qua trạch viện đã hỏi thăm trước đó.

Đây là một trạch viện cũ trong ngõ nhỏ, sân không lớn, nhưng phòng ốc được sửa chữa sạch sẽ, đồ dùng đầy đủ.

Khương Lê chọn nơi này, vì nửa năm nữa ngõ nhỏ này sẽ được tu bổ và xây dựng thư viện. Những đại nho, phu tử nổi danh sẽ tới dạy học.

Khi đó giá cả trạch viện quanh đây sẽ tăng, đám tú tài khắp nơi tề tựu cầu học.

Lặng bên cửa sổ nghe tiếng đọc, dựa vách tường ngâm sách thánh nhân.

Phủ trạch hương khí mười phần, dù dời nhà ba đời, cũng không cầu được mảnh đất tốt như nơi này.

Ca ca lớn hơn mình hai tuổi, cần tăng thêm học vấn, nếu vào học tại thư viện, cuộc đời huynh ấy sẽ thay đổi.

Giá cả trạch viện không đắt, phía trước là nhà ở, phía sau là tạp viện, bên cạnh có hoa viên, phía tây là chuồng ngựa, chỉ tốn hai mươi lượng vàng.

Giá sau này có thể tăng năm sáu lần, Khương Lê không mặc cả, lập tức cùng chủ nhà lập kế ước, mang tới quan phủ đóng dấu sang tên.

Sau khi làm xong thủ tục, Khương Lê để thị vệ mang đồ đạc của mình và ca ca đến từng phòng.

Dọn dẹp xong, nàng gọi bà tử chuyên buôn bán thị nữ, muốn mua thêm hai thị nữ.

Bà tử mang người tới, để nàng tự chọn.

Người có tướng mạo thanh tú, nàng đều lướt qua. Cuối cùng, ánh mắt Khương Lê dừng trên đôi tỷ muội tướng mạo thô kệnh cao lớn. Người tỷ tỷ còn tốt, muội muội tướng mạo quá thô kệch, trên mặt lại có vết bớt màu đỏ tím.

Khương Lê nhìn chằm vào nàng ta lâu, mới hỏi bà tử lai lịch của hai người này.

Bà tử không trông mong bán được hai người này, thấy vị công tử hỏi tới, liền nói hết.

Hai người này từ Huệ quốc chạy nạn đến, phụ mẫu đều qua đời vì bệnh tật đói rét, họ bán mình chôn cha, chỉ cần hai quan tiền, có thể ký kế ước.

Không đợi bà tử nói xong, Khương Lê liền mở miệng:

– Mua hai người này.

Nàng nói xong khiến hai tỷ muội kinh ngạc. Những vị khách y phục lượt là này mua thị nữ, không chọn dân nữ chạy nạn, nếu mua chỉ phân phó việc nặng như gánh nước bổ củi.

Khương Lê sau khi đưa bạc, dẫn hai người về phủ.

Tỷ tỷ tên Bạch Anh chăm sóc cho ca ca, muội muội tên Bạch Thiển nàng giữ lại bên mình.

Bạch Thiển gan lớn hơn Bạch Anh, sau khi thay y phục, nàng cúi người, không sợ hãi hỏi:

– Công tử, tại sao chọn người xấu xí như ta làm thị nữ? Chẳng lẽ công tử không sợ người ta cười chê?

Khương Lê thầm nghĩ: “Dù mỗi ngày đi chợ bán người, cũng chưa chắc mua được cực phẩm như ngươi!”

Hai quan tiền chỉ khoảng năm lượng bạc, vậy mà có thể mua được nữ tướng quân Vô Diệm tương lai danh chấn thiên hạ, đây là món hời không ngờ rơi xuống đầu mình.

Vị này tương lai là phụ tá đắc lực của thái tử Đại Tề, một thanh đao sắc như sát thần quét ngang các nước.

Hiện tại Bạch Thiển còn rất nghèo, nếu không vì vết bớt, chắc Khương Lê cũng không nhận ra nàng.

Đương nhiên, Khương Lê không nói ra chuyện này. Bạch Thiển sau này lấy thân phận nữ nhi tham gia tỉ võ, đánh bại đám nam nhân, một đường xông thẳng tới chức tướng quân.

Khương Lê mỉm cười nói:

– Ta tin tưởng con mắt nhìn người của mình.

Bạch Thiển không hỏi nữa, tay chân lưu loát dọn dẹp phòng của Khương Lê, sửa sang tủ quần áo. Khi dọn ngoài vườn hoa, thấy mấy con chuột lớn chạy qua, thị vệ chưa kịp phản ứng, nàng đã giẫm nát mấy con chuột.

Mấy thị vệ nhìn nhau, đều thấy vị nương tử này thật đáng sợ.