Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Gương mặt nàng dính đầy bụi bẩn, y phục cũng rách nát, bẩn thỉu. Lúc này, nàng chợt nhận ra rằng mình đã chết cùng đứa con rồi mà.

“Triệu Quang Nguyệt!! Ngươi tỉnh táo lại đi… có lẽ đây là âm phủ thôi, làm sao ngươi có thể sống được!”

Nàng cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, cố gắng đứng dậy. Nàng không tin vào những gì mình đang thấy, cơ thể nàng yếu ớt đến mức kỳ lạ. Dù trong cung nàng bỏ ăn bỏ uống, cơ thể yếu đuối nhưng cũng không đến mức này. Cơ thể nàng không nghe theo ý nàng, đứng lên rồi lại ngã xuống khiến nàng cảm thấy bất lực.

Bất ngờ, một nữ tử từ đâu xông vào mắng mỏ nàng. Nhìn bộ dạng của ả ta, nàng nhận ra đây là một tiểu thư quyền quý nào đó. Nàng còn chưa kịp nói gì thì đã bị một cái tát vào mặt, nàng lắp bắp hỏi một câu nhưng lại vô thức thốt ra: “Nhị… nhị… muội! Muội sao lại đánh tỷ?”

Nàng không tin vào tai mình, rõ ràng nàng định hỏi vị nữ tử trước mặt là ai, nhưng lại nói thành câu không theo ý mình. Nàng cảm thấy rối. Khi nàng định nói thêm điều gì thì đầu nàng đau như búa bổ, một loạt ký ức đau thương hiện lên trong đầu khiến nàng khó chịu, la hét rồi ngất lịm đi. Vị nữ tử đó cười khẩy và chửi rủa nàng.

“Hừ! Đồ ngốc tử! Cứ la lên đi, ta xem ai dám vào cứu ngươi! Đúng là ả điên lẳng lơ!”

Trong lúc nàng còn chút ý thức, nàng nhớ ra rằng mình đã chết và hiện tại đang sống lại trong cơ thể của người khác.

Thật ra, chủ nhân thật sự của cơ thể này là Hàn Kha Nguyệt, vị đích nữ bị ngây ngô từ nhỏ của Hàn gia, nên ai cũng có thể bắt nạt, kể cả đám sai vật. Trước khi ngất hoàn toàn, nàng nghe từ miệng của ả nữ tử từ “điên” và nàng cười rồi mất ý thức. Khi tỉnh lại, nàng nghe thấy giọng nói vừa ấm áp vừa chói tai.

“Tiểu thư!! Tỷ tỉnh rồi! Tỷ làm em sợ chết mất! Đại phu nói người không thể xuống giường trong khoảng thời gian này. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi, mọi việc để em lo!”

Quang Nguyệt có chút bối rối, nàng lục lại ký ức của nguyên thân và biết rằng cô bé trước mắt là Thủy Nhược, nô tỳ được nuôi lớn từ nhỏ trong phủ khi nguyên chủ vừa 3 tuổi. Là chính tay mẫu thân của nguyên chủ nuôi lớn. Nàng vừa rối rắm vừa không biết nên cư xử như thế nào cho đúng mực. Thủy Nhược có chút lo lắng hỏi Quang Nguyệt vì từ nãy tới giờ nàng vẫn chưa trả lời.

“Tiểu thư..! Người có sao không! Đừng làm nô tỳ sợ.”

Quang Nguyệt suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời Thủy Nhược:

“Tiểu Nhược! Tỷ đã khỏe lại rồi! Không còn ngốc để muội bảo vệ nữa! Yên tâm đi!”

Nàng vừa nói xong câu thì nhìn kỹ lại gương mặt của Thủy Nhược, thấy cô ấy đang bím môi, rơi nước mắt. Nàng bối rối dùng vạt tay áo lau đi nước mắt cho cô.

“A! Tiểu Nhược… Em khóc làm gì… Tỷ khỏi rồi, em không vui sao?”

Thủy Nhược cúi đầu lau vội nước mắt rồi ngẩng lên nắm lấy tay Kha Nguyệt, đôi mắt to tròn long lanh mọng nước nói: “Tiểu thư! Không phải là em không vui… Mà là vì em lo!”

“Haizzzz…” Thủy Nhược thở dài.

Nàng có chút rối rắm vì thấy cô ấy thở dài, chắc cô ấy biết trước điều gì đó.

Một cái thở dài đầy ngao ngán của Thủy Nhược đủ làm cho nàng đoán là sẽ có chuyện gì đó xảy ra với nguyên chủ của cơ thể. Không đợi Kha Nguyệt nói hay hỏi điều gì, Thủy Nhược đã nói rõ:

“Tiểu thư à… tỷ đã tỉnh táo nhiều lần, nhưng mỗi lần kẻ khác nghe tin tỷ tỉnh táo là lại bỏ thuốc vào cơm, vào đồ ăn của tỷ rồi lại biến tỷ trở nên ngu ngơ. Tất cả lại đâu vào đấy! Em nhiều lần khuyên tỷ cẩn thận nhưng mỗi lần tỷ tỉnh táo là lại quên hết mọi chuyện đã xảy ra khiến em không biết làm gì!”

“Nói đúng hơn là em lực bất tòng tâm?”

Nàng nói trúng tim đen của Thủy Nhược. Cô ấy liền tự thổ thẹn, cảm thấy có lỗi. Nàng dịu dàng xoa đầu an ủi Thủy Nhược.

“Tiểu Nhược… Em yên tâm, ta đã nhớ hết tất cả rồi! Không còn quên như trước nữa!”

Đôi mắt Thủy Nhược sáng bừng lên đầy bất ngờ và vui vẻ.

“TIỂU THƯ! Thật không!”

Thủy Nhược mạnh bạo ôm lấy nàng mạnh đến mức nàng suýt ngạt thở.

Kha Nguyệt nghĩ thầm: “Cô ấy cũng quá mạnh mẽ rồi!” Thủy Nhược tự thầm: “Chắc ông trời không quá tàn nhẫn đâu nhỉ?”

Sau ngày đó, có vài người hầu giả vờ thiện lương đến trước mặt Kha Nguyệt, tỏ vẻ thân thiết bảo nàng ăn đồ ăn.

Nhưng nàng tuy biết ý đồ của họ nhưng không vạch trần, vì nàng muốn xem họ bày mưu gì tiếp theo khi nàng không chịu ăn.

… Giờ Dậu: 18h30 …

… HOÀNG CUNG …

… (Long Thiên Cung) … Ngồi trên ghế, tay cầm bút, nam nhân khôi ngô, gương mặt lạnh nhạt. Đôi mắt hồ ly hơi nhếch lên, gương mặt sắc sảo, lạnh lùng. Vẻ đẹp tà mị của hắn không ai sánh bằng. Hoàng đế Tạ Thiên Tư ngồi đó viết một chiếu thư nhường ngôi cho hoàng đệ Tạ Lăng Phong, chiếu thư viết:

Trẫm, Tạ Thiên Tư, vua Trì Quốc, nay cảm thấy phiền não về chuyện nước, chuyện nhà… và thấy bản thân không thể gánh vác hoàn toàn trọng trách của đế vương nên trẫm sẽ nhường ngôi cho hoàng đệ, Thất Vương gia Tạ Lăng Phong.

💮 Tạ Thiên Tư

Hắn vừa viết xong thì gọi Lương Hoàng Quý Phi vào thư phòng. Giọng nói lạnh lẽo của hắn khiến Lương Vi sợ hãi.

“Bệ hạ! Cho gọi thiếp có chuyện gì?” Lương Vi hành lễ nhẹ nhàng.

“Lương Vi… Trẫm sắp thoái vị rồi! Nàng và các phi tần khác cũng nên rời khỏi cung, đường ai nấy đi! Trẫm sẽ bù đắp lại cho các nàng những ấm ức bằng trang sức, châu báu ăn cả ba đời không hết!”

Giọng hắn khàn đặc, đôi mắt buồn bã vô cùng. Ba năm nay hắn luôn canh cánh trong lòng về chuyện của Hoàng Hậu Triệu Quang Nguyệt. Hắn tự trách mình quá tham quyền, không lo đến thê tử. Hắn rất hối hận, bảo Lương Vi rời đi. Hắn ngồi dựa lưng vào thành giường, hai hàng lệ rơi. Hắn rất hối hận.

Bây giờ hắn chỉ mong có người bằng lòng ở cạnh hắn mà không cần nhan sắc và tiền tài. Có lẽ chỉ có nàng là thật lòng muốn làm thê tử của hắn mà không cần vinh hoa phú quý. Ánh sáng của yểm nguyệt soi vào mặt hắn, khung cảnh bi thương…