Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 6

11:32 sáng – 18/07/2024

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Đặng Trung đã đến Chiêu Đức cung, chờ khi Quý phi triệu kiến mới bước vào bẩm báo.

“Thần đã tới Trường Tín cung điều tra, cung nữ Bích Trà đã sợ tội tự sát, để lại một bức huyết thư liệt kê tất cả tội lỗi của mình.”

Quý phi nhíu mày: “Đã chết rồi sao?”

Đặng Trung dâng lên bức huyết thư, trả lời: “Vâng, nàng ta đã chết.”

Quý phi hừ lạnh một tiếng, không nhìn huyết thư: “Một kẻ mệnh tiện như nàng chết cũng quá dễ dàng, thi thể ở đâu?”

Đặng Trung đáp: “Thần cũng thấy nàng ta chết quá dễ dàng, nên đã cho người ném thi thể cho chó ăn.”

“Ngươi, đúng là…” Lửa giận trong lòng Quý phi nguôi bớt một nửa, bà lại hỏi việc xử lý cung nữ kia như thế nào.

Đặng Trung cúi đầu trả lời: “Hiện cung nữ kia đang bị nhốt ở Thượng Loan Đài, chờ lệnh của nương nương.”

Quý phi thuận miệng nói: “Thôi thì giết đi, đỡ phải nhìn thấy phiền lòng.”

Đặng Trung vội vàng tiếp lời: “Nương nương, cung nữ kia không hề bất kính với Thái tử điện hạ, nếu bây giờ giết nàng ta, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Thái tử.”

Liên quan đến thanh danh của Thái tử, Quý phi do dự một lúc: “Vậy ý ngươi là, không thể giết nàng?”

Đặng Trung suy nghĩ một lát, rồi nói: “Thần nghĩ, điều quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của Thái tử điện hạ.”

Nhắc đến việc này, Quý phi bực mình: “Bổn cung đã gọi thái y qua hỏi, thái y nói do khí huyết đang tràn đầy lại bị đẩy xuống nước lạnh, gặp gió đêm nên bị nhiễm phong hàn.”

Nói cho cùng vẫn là do chén rượu thuốc kia.

Đặng Trung thấy sắc mặt Quý phi không vui, vội nói: “May mắn là Thái tử điện hạ quanh năm ở trong doanh trại, thân thể cường kiện, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ tốt lại.”

Sắc mặt của Quý phi hòa hoãn hơn một chút.

Đặng Trung cảm thán: “Thái tử điện hạ hồng phúc tề thiên, nương nương đối với Thái tử điện hạ không có gì chê trách.”

Quý phi nghe vậy thở dài: “Thái tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bổn cung, là nhi tử của bổn cung, bổn cung không đối tốt với Thái tử thì đối tốt với ai?”

Đặng Trung cười nói: “Nương nương và điện hạ mẫu tử tình thâm, thực sự cảm động lòng người.”

Quý phi nhớ đến việc Thái tử bị hại rơi xuống nước, kỳ thực cũng có một phần trách nhiệm của bà, lắc đầu than: “Nếu đêm đó bổn cung không mời Thái tử đến Chiêu Đức cung thì tốt rồi.”

Như vậy Thái tử sẽ không chạy đến lãnh cung, càng không bị người ta đẩy xuống hồ sen.

Đặng Trung nghi ngờ nói: “Thần cũng thấy kỳ quái, vì sao đêm đó Thái tử điện hạ lại đi Trường Tín cung?”

“Bổn cung cũng nghĩ không ra.” Quý phi dựa trên nhuyễn tháp, nhớ lại: “Ngày ấy, bổn cung nhìn Thái tử uống xong rượu thuốc, nhưng Thái tử không có phản ứng, còn đánh nát bình hoa và đạp cung nữ tiến vào hầu hạ.”

Nói đến đây, trên mặt Quý phi hiện ra chút tức giận: “Rượu thuốc ngươi dâng lên không có tác dụng, bổn cung còn chưa kịp hỏi tội ngươi.”

Đặng Trung vội quỳ rạp xuống đất thỉnh tội: “Nương nương bớt giận, là lỗi của Đặng Trung, nhưng Đặng Trung cũng thấy kỳ lạ, loại thuốc này không thể không có tác dụng được.”

Đúng là không thể không có tác dụng, chẳng lẽ Thái tử thực sự bất lực?

Quý phi sợ đến phát run, đỡ trán, trên mặt hiện biểu cảm không thể chấp nhận sự thật.

Quý phi thở dài, buồn bã nói: “Bổn cung muốn tốt cho Thái tử, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ sau này Thái tử càng chán ghét bổn cung.”

Nàng nhắm mắt, trên mặt mờ hồ mang theo u sầu.

Đặng Trung quỳ tiến đến gần Quý phi, cẩn thận xoa bóp chân bà.

“Nương nương đừng ưu sầu, theo thần thấy, Thái tử điện hạ chưa chắc đã trách nương nương, có khi còn cảm tạ nương nương không chừng.”

Quý phi mở mắt: “Nói tiếp.”

“Thái tử điện hạ biết có kẻ đẩy ngài xuống hồ, dựa theo tính tình của ngài, tuyệt đối sẽ không tha, nhưng chuyện này lại được giấu đi, nương nương không thấy kỳ quái sao?”

Từ trước đến nay Thái tử vốn không chứa nổi một hạt cát, việc này quả là bất thường.

“Cho nên, thần phỏng đoán, Thái tử không phải không có phản ứng với rượu thuốc, chỉ là không coi trọng cung nữ thị tẩm mà nương nương chọn.”

Quý phi ngạc nhiên: “Ồ? Như vậy là sao?”

Đặng Trung ám chỉ: “Có lẽ Thái tử đi Trường Tín cung vì ngài ấy coi trọng một cung nữ trong đó.”

Quý phi ngồi ngay ngắn: “Ý ngươi là Thái tử coi trọng cung nữ trong lãnh cung kia?”

Đặng Trung hiểu rằng điều này khó tin, Thái tử vốn mắt cao hơn đầu, Vệ Chiêu có gì đáng để hắn coi trọng?

Nhưng vì cứu Vệ Chiêu, hắn đành kiên trì: “Nương nương, bằng không giải thích sao về hành động khác thường của Thái tử? Cung nữ tên Vệ Chiêu kia, Thái tử dặn dò gì mà ngay cả trước mặt nương nương, nàng không dám mở miệng.”

Quý phi suy nghĩ, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ Thái tử muốn nạp cung nữ này, nhưng ngại mở miệng, không muốn bổn cung biết, nên giấu chuyện đêm đó? Có lẽ… như vậy mới hợp với tính tình của Thái tử.”

Đặng Trung thuận theo: “Vậy, nương nương muốn hàn gắn mối quan hệ với Thái tử điện hạ, không bằng ban cung nữ này cho Thái tử, để nàng ta lấy công chuộc tội, chăm sóc Thái tử.”

Thái tử đang bệnh, cần thiết phải có cung nữ bên cạnh chăm sóc.

Nếu lấy lý do chăm sóc, đưa người vào phòng cũng không phải chuyện không thể.

Quý phi chỉ vào mũi Đặng Trung cười mắng: “Đặng Trung, không ngờ ngươi tâm tư nhạy bén như vậy.”

Hiển nhiên tâm tình Quý phi rất tốt.

Đặng Trung sờ mũi: “Đây không phải do nương nương chỉ dạy tốt sao, thần chỉ nghĩ một lòng vì nương nương phân ưu.”

Quý phi liếc hắn: “Đủ rồi, đừng ở đây ba hoa với bổn cung, mau đưa cung nữ kia đến Đông cung.” rồi bà đột nhiên hỏi, “Nàng ta ở Thượng Loan Đài có bị cụt chân cụt tay không?”

Đặng Trung trả lời: “Người vẫn khỏe mạnh, thần sẽ dẫn nàng đi tắm rửa, rồi đưa đến Đông cung.”

*****

Lúc Vệ Chiêu được đưa tới cửa Đông cung, trên người chỉ có một tay nải nhỏ.

Quý phi hạ chỉ gấp, không cho nàng thời gian quay về Cung nữ sở thu dọn đồ đạc, nên trong bọc là y phục và đồ dùng hàng ngày do Quý phi ban cho.

Không ngờ sau khi đến Thượng Loan đài, Quý phi nương nương lại đối xử ôn hòa với nàng, không chỉ cho người hầu hạ nàng tắm rửa, còn ban cho nàng không ít tiền thưởng.

Mục đích của Quý phi chỉ có một, để nàng chỉ dẫn Thái tử hiểu được chuyện nam nữ trước ngày đại hôn.

Nhưng Thái tử điện hạ bị bất lực mà!

Nàng có tài đức gì khiến Quý phi nương nương cho rằng nàng có thể khiến Thái tử điện hạ trọng chấn hùng phong?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ của Vệ Chiêu nhăn nhó, cảm thấy túi bạc trong tay nải cũng không còn thơm.

Đặng Trung thấy Vệ Chiêu than thở, trong lòng cũng hỗn loạn.

“Chiêu tỷ tỷ, ta xin lỗi.”

Dù hắn đã là Đại Đốc công quyền

khuynh triều dã, nhưng không cứu được Vệ Chiêu, chỉ có thể đưa nàng đến chỗ người đàn ông khác.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy thất bại.

Vệ Chiêu phát hiện sắc mặt Tiểu Đặng tử như cà tím ngâm sương.

Nàng lấy một viên kẹo từ trong ngực, nhét vào miệng đối phương, rồi kéo cong khóe môi hắn.

“Trong cung lúc nào cũng phải tươi cười.”

Đặng Trung cố gắng nở nụ cười, nhưng lòng tràn đầy bất lực.

Vệ Chiêu kiễng chân, sờ đầu hắn: “Này mới đúng, ngươi cười lên dễ nhìn hơn.”

Đặng Trung nhịn khổ sở, dặn dò: “Khi tỷ vào Đông cung, ta không thể che chở cho tỷ nữa, Chiêu tỷ tỷ, mọi việc phải cẩn thận.”

Vệ Chiêu gật đầu, cười tươi an ủi: “Tiểu Đặng tử, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ bình an, không có việc gì.”

Hai người đang nói chuyện, Triệu Đà bước ra chào đón, nhìn thấy Đặng Trung, chắp tay nói: “Có việc gì mà Đốc công tự mình đến đây?”

Đặng Trung cùng hắn chào hỏi: “Triệu Thống lĩnh, ta phụng mệnh Quý phi nương nương, đưa cung nữ đến chăm sóc Thái tử điện hạ.”

Triệu Đà liếc nhìn Vệ Chiêu sau lưng Đặng Trung, cau mày: “Thái tử điện hạ chưa tỉnh, việc này… sợ không thích hợp.”

Đặng Trung cười tươi như gió xuân, vỗ vai Triệu Đà: “Triệu Thống lĩnh, chúng ta đều làm việc cho chủ tử, chức trách ngươi là thủ vệ Thái tử điện hạ, nhiệm vụ ta là đưa cung nữ đến chăm sóc Thái tử điện hạ, hai việc không mâu thuẫn, ngài nghĩ sao?”

Triệu Đà nghĩ nghĩ, thấy hợp lý.

Đặng Trung thấy vẻ mặt hắn biến hóa, biết không còn bị cản trở, chắp tay nói: “Triệu Thống lĩnh, người đã giao cho ngài, thỉnh ngài đưa nàng chỗ Thái tử điện hạ.”

Rồi quay sang Vệ Chiêu nói nhỏ: “Chiêu tỷ tỷ, ta chỉ có thể đưa tỷ đến đây, phía sau tỷ phải tự cẩn thận.”

Vệ Chiêu gật đầu, nhìn tấm biển ghi ba chữ “Trường Nhạc Cung” trên cửa cung, ôm tay nải, theo Triệu Đà cẩn thận bước vào.

Đi thật xa, ngoảnh lại vẫn thấy thiếu niên mặc phi ngư phục đỏ thẫm, đứng im nhìn nàng rời đi.

Quý phi có chỉ, Vệ Chiêu làm thiếp thân cung nữ hầu hạ Thái tử, Triệu Đà không dám kháng chỉ.

Nên khi Thái tử còn mê man, Vệ Chiêu là cung nữ đầu tiên bước vào tẩm điện Thái tử.

Thân vệ bên Thái tử đều là nam tử, không hiểu thế nào là chiếu cố người khác, nên Vệ Chiêu chủ động gánh vác, khiến Triệu Đà thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Thái tử mê man là thời điểm chiếu cố tốt nhất, khi tỉnh lại thì tính tình không được tốt.

Khi Vệ Chiêu thay khăn lên trán Thái tử, vừa chạm vào đã khiến Thái tử mở mắt.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Vệ Chiêu cụp mắt hồi đáp: “Quý phi nương nương phái nô tỳ đến chăm sóc điện hạ.”

Thái tử choáng váng, tựa hồ thấy trong mắt đối phương có chút thương xót.

Thương xót???

Cô đường đường là Thái tử một nước, dựa vào cái gì để người khác thương xót?

“Cút.” Thái tử lạnh lùng nói.

Nhưng mấy ngày sốt cao khiến giọng trầm thấp trở nên yếu ớt, nghe giống như đang làm nũng.

Vệ Chiêu nhanh tay thay khăn mới lên trán Thái tử.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Thái tử nhắm mắt, hừ nhẹ.

Hắn ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài. Căn bệnh kéo dài khiến khí thế sắc bén ngày xưa giảm bớt, để lộ một chút mỹ cảm yếu ớt.

Toàn thân Thái tử vô lực, tạm thời không thể quản hành động vô lễ của Vệ Chiêu, chỉ đành mơ màng cảnh cáo: “Không cho phép ngươi lên giường cô.”

Vệ Chiêu phục hồi tinh thần, mặt ửng đỏ, đáp một tiếng, rồi cúi đầu không dám nhìn.