Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 34

10:48 chiều – 17/07/2024

Cố Thanh Hà đứng im tại chỗ, không dám tin vào mắt mình.

“Ừ, tôi tỉnh rồi.”

Không hiểu sao, dù Phó Nhi Thương không nói gì, Cố Thanh Hà lại cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình như đã vượt qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng.

Trong phòng bệnh, không một tiếng động.

Cố Thanh Hà ngây ra một lúc, ý thức mới dần quay về thực tại.

“Cái đó…”

Cô cúi đầu, nhìn lên người mình, vẫn đang mặc lễ phục, hôm qua cô mặc thử váy cưới nhưng chưa kịp thay ra đã đi thẳng đến bệnh viện.

“Cái gì?”

Phó Nhi Thương mỉm cười nhìn Cố Thanh Hà, nói nhàn nhạt.

“Tôi có chuyện phải đi, anh cố gắng nghỉ ngơi, có gì cần thì gọi bác sĩ và y tá…”

Cố Thanh Hà phải tham gia hôn lễ của mình và Lục Minh Dân.

Hôn lễ đã định vào buổi chiều, nếu không đi, cô sẽ không kịp giờ cử hành lễ cưới.

Nhưng khi cô vừa quay đầu đi, sau lưng liền vang lên một giọng nói nghi hoặc.

“Em muốn đi đâu?” Anh chậm rãi hỏi.

“Tôi phải đi…”

Cố Thanh Hà cắn môi, dáng vẻ rất khó xử.

Do dự một lúc lâu, cô suy nghĩ có nên nói chuyện lễ cưới của mình cho Phó Nhi Thương hay không, cuối cùng vẫn quyết tâm.

“Những gì anh thấy đấy, tôi đang mặc lễ phục… hôm nay là lễ cưới của tôi và Lục Minh Dân… tôi phải đi tham gia lễ cưới… ngại quá….tôi thật sự phải đi rồi…”

Cố Thanh Hà vừa chuẩn bị quay người đi, giọng nói phía sau lại gọi cô lại lần nữa.

“Thanh Hà, em không cần phải đi nữa, em cũng không cần tham gia lễ cưới… lễ cưới đã bị hủy rồi…”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Cố Thanh Hà liền kinh ngạc nhìn Phó Nhi Thương.

Lưỡng lự một lúc, cuối cùng cô nuốt nước bọt, mở miệng nói với anh.

“Không phải anh đang đùa với tôi chứ? Lễ cưới bị hủy? Làm sao có thể như vậy! Tại sao tôi không biết? Bây giờ Lục Minh Dân vẫn đợi tôi ở lễ đường mà, tôi tuyệt đối không tin anh! Phó Nhi Thương, anh lừa tôi!”

Cố Thanh Hà hoàn toàn không muốn nghe lời Phó Nhi Thương, ngay lập tức quay người định chạy về hướng lễ đường.

“Đứng lại, Cố Thanh Hà, tại sao em phải quay lại thăm tôi? Có phải em, trong lòng em vẫn còn có tôi! Thực ra em hoàn toàn không hề mất trí nhớ, đúng không!”

Lời của Phó Nhi Thương như một con dao găm cắm sâu vào tim Cố Thanh Hà, trái tim cô đau đến nhỏ máu.

“Cái gì? Phó Nhi Thương… anh đang… nói gì vậy?”

Cố Thanh Hà liền dừng bước, cứng nhắc quay đầu lại, hốc mắt dần ướt đẫm.

“Cố Thanh Hà, tất cả những chuyện này, đều là từ chính miệng Lục Minh Dân nói với tôi. Thực ra em hoàn toàn không mất trí nhớ, đúng không? Em đã lừa tôi, đúng không?”

Phó Nhi Thương nói, tâm trạng bắt đầu mất kiểm soát, bước xuống giường, từ từ tiến về phía Cố Thanh Hà.

“Cố Thanh Hà, em hãy nói cho tôi, chuyện em mất trí nhớ, có phải là giả không? Lục Minh Dân có nói nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ không tin, tôi hy vọng nghe câu trả lời thành thực nhất từ chính miệng em. Từ lúc bắt đầu, có phải em đang lừa tôi không? Có phải không?”

“Tôi…. Tôi…”

Cố Thanh Hà cắn chặt môi, cả người không ngừng lùi về phía sau, nước mắt tuôn rơi.

Đối với cô, những chuyện này thực sự quá khó tiếp nhận, Lục Minh Dân lại ở sau lưng nói chuyện cô không hề mất trí nhớ, toàn bộ đều nói hết cho Phó Nhi Thương, thậm chí còn không một lời liền muốn hủy bỏ hôn ước?

Nghĩ đến đây, hai tay cô nắm chặt lại, phẫn nộ dâng lên trong lòng.

“Không được! Tôi phải đi tìm Lục Minh Dân!”

Cố Thanh Hà đẩy Phó Nhi Thương ra, cô không muốn tiếp tục ở lại đây dù chỉ một phút nữa, không muốn đối mặt với anh, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt!

Nhanh chóng, Cố Thanh Hà lao ra khỏi phòng bệnh, phía sau chỉ còn lại Phó Nhi Thương, chân tập tễnh, nhưng dù vậy, anh vẫn tháo băng, trực tiếp đuổi theo.

Lúc ra khỏi cửa, vừa gặp phải y tá đến thay thuốc cho anh.

“Tổng giám đốc Phó, cơ thể anh vẫn chưa thích hợp để xuống giường đi lại, nếu anh cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục… Tổng giám đốc Phó…”

Nhưng khi y tá đuổi theo, đã không thấy bóng dáng của Phó Nhi Thương nữa rồi.

Phó Nhi Thương là ai? Nếu biến mất trong bệnh viện, làm sao bệnh viện có thể gánh vác được trách nhiệm này?

Y tá hoảng loạn, vứt cái khay xuống đất, chạy vội về vị trí đài phát thanh.

Ở lễ đường, cách bệnh viện không xa, Phó Nhi Thương biết rất rõ nơi Cố Thanh Hà sẽ đến.

Phó Nhi Thương cố nén cơn đau, vội vàng di chuyển đến cổng bệnh viện, bắt một chiếc taxi.

“Thưa ngài, ngài… bộ dạng này của ngài… ổn chứ?”

Tài xế taxi từ kính chiếu hậu nhìn qua Phó Nhi Thương đang ngồi phía sau, một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, bước đi tập tễnh, đoán chừng xuống xe còn khó khăn, anh ta muốn đi đâu?

Tài xế nhìn thấy vậy, tiềm thức đã có ý định từ chối.

“Cái này cho anh, đừng nói nhiều, bây giờ đưa tôi đi tìm một người phụ nữ trên đường, đi theo đường đến lễ đường, lái chậm thôi, tôi kêu dừng thì anh dừng.”

Phó Nhi Thương nói xong, lấy ra một xấp tiền màu hồng, đặt trước mặt tài xế.

Nhận tiền rồi, tài xế gật đầu, rất nhanh xe liền đi theo hướng lễ đường.

“Chậm một chút…. chậm thêm một chút….”

Xe cứ đi chậm rãi trên đường, Phó Nhi Thương ngồi ở ghế sau, gần như đã tìm khắp cả thành phố này, nhưng cuối cùng vẫn không thấy tung tích của Cố Thanh Hà.

Song, vào lúc Phó Nhi Thương sắp bỏ cuộc, đột nhiên có một hình bóng lọt vào tầm mắt.