Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 1

10:20 sáng – 13/07/2024

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau buốt, An Cẩn theo bản năng rụt tay lại. Cậu mở bừng mắt, nhưng sự đau nhức từ gáy khiến cậu nhíu mày.

“Ôi trời, cậu tỉnh rồi!” Bác sĩ phấn khởi kêu lên.

An Cẩn hơi bàng hoàng. Chẳng phải cậu đã bị tang thi giết chết rồi sao?

Cậu nhìn về phía giọng nói, là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, nét mặt rạng rỡ. Ông ta quan sát An Cẩn một lúc rồi tiến lại gần.

Vừa thấy cây kim bạc lóe sáng trong tay ông ta, An Cẩn đồng tử co rút, ngón tay cũng siết chặt lại. Cậu cố lùi về phía sau để giữ khoảng cách.

Nhưng đôi chân cậu không chịu nghe lời, không những không lùi về mà còn di chuyển lên trên.

An Cẩn ngạc nhiên nhìn xuống phần thân dưới và phát hiện đó không phải là đôi chân của cậu, mà là một chiếc đuôi cá màu xanh lam!

Chiếc đuôi cá khẽ vung lên, phần vây cuối xòe ra như cây quạt, vài giọt nước lăn xuống. Vảy cá màu xanh lam lấp lánh phản chiếu ánh sáng, đẹp mê hồn. An Cẩn ngây người vì kinh ngạc.

“Ùm…” Trong cơn bối rối, đuôi cá vô lực rơi xuống nước, bọt nước bắn tung tóe làm ướt cả cậu.

Bác sĩ bên cạnh cũng bị nước văng vào, ướt đẫm người.

Ông ta tưởng người cá nhỏ nổi giận nên không dám lại gần, vội lùi lại giấu kim bạc đi, giơ hai tay lên tỏ ý chịu thua, giọng điệu vỗ về: “Đừng giận, có muốn ăn gì không?”

An Cẩn nhìn bác sĩ, tim đập loạn xạ, không hiểu ông ta nói gì, thậm chí ngôn ngữ này cũng rất lạ.

Sau tận thế, hệ thống giao thông toàn cầu bị phá hủy, cậu chỉ gặp người nước ngoài trong năm đầu tiên và họ nói tiếng Anh, nhưng ngôn ngữ người này sử dụng không phải tiếng Anh.

Cậu do dự, không dám lên tiếng, không hiểu vì sao bác sĩ lại giơ tay lên và lùi lại, nhưng hành động đó khiến cậu bớt căng thẳng.

An Cẩn chớp mắt, giọt nước vương trên lông mi trượt xuống đuôi mắt.

Ngứa quá…

Cậu vươn tay định lau giọt nước, nhưng ngón tay vừa chạm vào đuôi mắt, cậu ngây người và giơ bàn tay ra trước mặt. Bàn tay trắng nõn nhưng móng tay rất dài, hơn 3cm, đầu móng tay lóe lên ánh bạc, trông sắc bén, giữa các ngón tay có một lớp màng trong suốt.

Hít một hơi sâu để trấn tĩnh, An Cẩn nhìn chằm chằm người đàn ông áo trắng: “Đây là đâu?”

Vừa nói xong, cậu sửng sốt, da đầu tê dại.

Đây không phải giọng nói của cậu.

Giọng này mềm mại, nhẹ nhàng, không giống chất vấn mà giống như đang làm nũng.

Cậu rõ ràng thấy sau khi nghe câu hỏi, bác sĩ lập tức sáng mắt, sắc mặt rạng rỡ, bắt đầu tuôn ra một tràng dài: “Chúa ơi, đây chắc chắn là âm thanh hay nhất tôi từng nghe! Cậu đang làm nũng với tôi sao? Quả là mơ mộng!”

Bác sĩ cảm thấy khả năng ngôn ngữ của mình không đủ để ca ngợi, không kìm được muốn đến gần người cá nhỏ, vuốt ve mái tóc của cậu để biểu lộ sự yêu thích.

An Cẩn không hiểu ông ta nói gì, thấy ông ta đến gần thì theo bản năng né tránh, nhưng phía sau lại bị ngăn cản, không thể lùi được.

Khi bàn tay ông ta sắp chạm vào mặt mình, cậu đột ngột lăn sang bên trái.

“Ùm…” Trong chớp mắt, An Cẩn rơi vào nước. Khoảnh khắc nước bao bọc lấy cơ thể, cậu vô thức cảm thấy an toàn.

Cậu ngạc nhiên khi thấy mình không hề khó chịu dù đang ở dưới nước, hô hấp vẫn thông suốt như trên cạn.

Ngẩng đầu nhìn lên, cậu thấy mình từng nằm trên một chiếc ghế, một phần ghế nâng cao, phần còn lại chìm dưới nước.

An Cẩn tưởng tượng ra hình ảnh mình nằm trên ghế, đuôi rủ xuống nước.

Người đàn ông áo trắng đứng bên cạnh ghế nhìn cậu, vẫy tay, giọng gấp gáp nhưng ôn hòa, mang theo ý dỗ dành: “Người cá nhỏ, lại đây, tôi chưa kiểm tra cho cậu mà!”

An Cẩn không hiểu, cũng không muốn lại gần. Cậu thử điều khiển đuôi cá, thân mình lắc lư.

Cảm nhận một lát, đã nắm được quy luật, cậu hướng đuôi về phía trước vẫy vẫy, thân mình lùi về sau, càng xa người đàn ông hơn.

Khi chuyển động, mái tóc bồng bềnh trong nước chạm vào tai, hơi ngứa ngứa.

Cậu nhanh chóng dùng tay vuốt nhẹ, cảm nhận dái tai mềm mại như trước, nhưng khi tay chạm vào vành tai, cậu phát hiện vành tai là một lớp vây cá cứng rắn hình vòng cung. Khi cậu giật vành tai, vây cá mềm mại co giãn.

An Cẩn buông tay, ngón tay vướng vào tóc. Da đầu hơi đau, cậu kéo một lọn tóc tới trước mặt, thấy tóc màu xanh lam quăn, mềm mượt, sáng bóng, rất đẹp.

An Cẩn thấy mình như đang nằm mơ.

Nhưng mọi cảm giác đều quá chân thực, cậu không thể tự lừa dối mình.

Buông tóc, cậu nhắm mắt lại, rồi mở to mắt, cúi xuống quan sát kỹ thân thể.

Phần thân trên gần như không khác trước đây, chỉ là màu da trắng và mịn hơn.

Đuôi cá gắn kết hoàn hảo với thân trên, vảy xanh lam trông như những chiếc quạt nhỏ xếp chồng, trải dài từ eo tới đuôi, cuối cùng là lớp màng trong suốt, có thể thu gọn.

Cậu dùng tay miết lên vảy cá lạnh bóng loáng.

Cuối cùng cậu sờ mặt, cảm nhận lớp vảy mềm phủ hai bên má.

Rõ ràng, cậu đã sống lại và trở thành một người cá.

Nghĩ vậy, cậu quay lưng về phía người đàn ông áo trắng, vận dụng dị năng hệ nước, một quả cầu nước to bằng nắm tay hiện ra trước mặt.

An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, dị năng hệ nước vẫn tồn tại, tuy yếu ớt nhưng đủ để cậu yên tâm.

Sau tận thế, nếu không nhờ dị năng hệ nước, cậu đã sớm chết.

Không biết ở thế giới này người cá là dạng gì? Dị năng hệ nước còn hữu dụng không?

Cậu quyết định thăm dò thái độ của người đàn ông áo trắng để tìm hiểu thông tin.

Cậu xoay người ngẩng đầu nhìn ông ta, không biết biểu lộ thế nào.

Người đàn ông cầm cần câu màu đen, trên dây câu treo một con cá đã được sơ chế, lộ phần thịt nhăn nheo, lốm đốm.

An Cẩn trầm mặc nhìn màn “dùng cá câu cá”.

Nếu không phải là người bị câu, cậu sẽ thấy thú vị.

Bác sĩ thấy An Cẩn yên lặng, không tức giận bèn nhấn nút điều khiển làm cần câu dài ra.

An Cẩn thấy con cá càng lúc càng gần mình.

Ánh mắt cậu dừng trên con cá, hầu kết lăn một cái, trong đầu bật lên hai từ: Muốn ăn.

An Cẩn: “…”

Đây không phải cảm xúc của cậu!

Cậu không thích ăn cá sống, con cá kia đầy đốm đen, có khi bị mốc.

Dù đã nhiều lần đói khát ở tận thế, cậu không để ý chút tì vết, nhưng không đến mức vừa thấy đã thèm ăn.

Nhất định do biến thành người cá nên bị ảnh hưởng!

Cậu do dự rồi quyết định phối hợp với người đàn ông, vừa muốn hỏi thăm tình hình.

Cậu điều chỉnh đuôi cá, di chuyển tới trước.

Sắp tới gần con cá, không ngoài dự đoán, cậu thấy nó di chuyển về phía mặt nước.

An Cẩn: “…”

Cậu làm bộ không phát hiện, bị cá “câu” đến bờ, tóm được nó.

Bác sĩ cầm viên kim loại mảnh màu đen, ôn hòa nói: “Tôi kiểm tra cậu chút nhé, đừng giận.”

An Cẩn nhìn ông ta, không thấy kim bạc, lại cảm nhận thái độ thân thiện, chớ

p mắt, không nhúc nhích.

Bác sĩ dùng trí não mở màn hình giả lập, nhẹ nhàng đặt viên kim loại lên cổ tay trái của An Cẩn, nghiêm túc quan sát các con số trên màn hình.

An Cẩn kinh ngạc nhìn màn hình, rồi nhìn vòng bạc trên cổ tay bác sĩ.

Đây là thời đại công nghệ cao!

Hai mắt sáng lên, cậu tiếc nuối nhìn màn hình, ngoài mấy con số ra không nhận ra chữ nào.

Cậu thấy người đàn ông cười, gỡ viên kim loại xuống, đoán ông ta là bác sĩ, vừa kiểm tra thân thể cậu.

Cậu càng yên tâm, đây là tin tốt, nhân loại dường như thân thiện với người cá.

Dĩ nhiên còn quá sớm để kết luận, vì cậu mới gặp một người.

Bác sĩ chỉ con cá trong tay An Cẩn: “Ăn đi, cậu không sao rồi.”

An Cẩn không hiểu ông ta nói gì, nhưng đoán được ông ta bảo cậu ăn cá.

Cậu do dự, nghĩ không biết bao giờ mới lại có đồ ăn, nên ăn nhiều để duy trì thể lực.

Cậu nhìn con cá, giơ ngón trỏ bàn tay phải lên, dùng móng tay rạch bụng cá, thấy một lát cá dính vào móng tay.

An Cẩn ngạc nhiên, không ngờ móng tay sắc bén như vậy.

Hai mắt sáng lên, cậu đưa lát cá cho người đàn ông áo trắng.

Con cá này thịt dày nhưng nhiều đốm đen khiến cậu lo lắng, muốn xem phản ứng của ông ta.

Người đàn ông ngơ ngác, vui mừng như nhận phần thưởng lớn: “Cậu… cho tôi sao?” Trời đất quỷ thần ơi, nhất định là ông ta đang nằm mơ! Người cá thường bảo vệ đồ ăn, vậy mà lại chia sẻ đồ ăn với ông ta!

Ông ta là người hạnh phúc nhất tinh cầu Obis!

An Cẩn thấy ông ta không ăn, trong lòng căng thẳng.

Không phải có độc chứ?

Một giây sau, người đàn ông cầm lát cá, ném vào miệng nuốt chửng, vẻ mặt say mê như vừa ăn sơn hào hải vị.

“Cảm ơn cậu nha, cuộc đời tôi quả thật viên mãn!” Bác sĩ cảm động, cười tươi với người cá nhỏ.

Sao lại có người cá hiểu chuyện như vậy!

An Cẩn không hiểu lời ông ta, nhưng thấy ông ta cười thì cũng mỉm cười đáp lại.

Bác sĩ ngây người, nụ cười cứng đờ trên mặt.

An Cẩn lúng túng, nhớ tới đám vảy trên má bèn giơ tay che mặt.

Có phải trông cậu rất đáng sợ không?

Nghĩ vậy, trong mắt cậu lộ vẻ áy náy.

Xấu mà còn đi hù người, cậu sai rồi!

“A!” Bác sĩ hoàn hồn rú lên, kích động hơn cả fan gặp thần tượng: “Cậu cười với tôi kìa!”

An Cẩn sợ hãi, lần đầu nghe âm thanh chói tai như vậy, ngón tay giật giật, cố không che tai vì sợ không lịch sự.

Nhìn dáng vẻ kích động của ông ta, cậu thở phào, ông ta không ngây người vì cậu xấu xí.

Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, tìm lời giải thích hợp lý.

Có lẽ… Đây là lần đầu tiên ông ta thấy người cá cười?

Bác sĩ kích động, sự yêu thích dành cho người cá nhỏ nháy mắt vọt lên đỉnh điểm. Ông ta đứng dậy, lấy từ tủ lạnh ra âu chứa đủ loại cá, đặt trước mặt An Cẩn.

An Cẩn thấy vậy, lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Thanh âm mềm mại vang lên như lông chim phất qua vành tai, dịu dàng tột cùng.

An Cẩn không dễ chịu, không quen giọng hiện giờ.

Bác sĩ say mê. Quá êm tai!

Trong mắt ông ta tràn đầy sự cưng chiều và mê muội.

An Cẩn thấy ánh mắt của ông ta như vậy, trong lòng căng thẳng.

Có chỗ không đúng!

Sao ánh mắt này giống ánh mắt em gái hàng xóm nhìn mèo Ba Tư nhà ẻm?

Toàn thân An Cẩn cứng đờ, bất chợt có dự cảm xấu.

Cậu… Không phải đã thành thú cưng rồi đấy chứ?